Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 272

Chương 272 : Bậc nhất thành phố Long Minh .

Anh không biết nên khóc hay cười, một con quạ đen bay qua trước mắt anh, “Hoa Hiền Phương, em là vợ của anh!”
“Tại sao anh chỉ phản ứng với tôi?” Cô lẩm bẩm, cảm thấy khó tin.
Hắn nhướng mày cười khổ, “Chắc là do thần tiên phái em tới đây để hành hạ anh rồi!”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, “Rõ ràng là anh đang hành hạ tôi, tại sao bây giờ lại trở thành tôi tra tấn anh rồi?”
Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực, “Anh vì em mà bảo vệ chính mình như ngọc, nhưng em lại xem như anh đã làm sai,gần như phát điên lên với anh.”
Cô khẽ khàng nói, “Anh ở nơi nào chân thành bảo vệ thân như ngọc chứ, đây rõ ràng có tâm nhưng lại không đủ sức.”
“Bây giờ có muốn thử để xem anh còn sức hay không?” Anh kéo cô vào lòng, hôn cô thật sâu.
Một lúc lâu sau, mọi thứ mới bình tĩnh trở lại, cô nằm trên lồng ngực rắn chắc của mình mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi cô tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô đi đến sân và nhìn thấy Lục Kiến Nghi đang chơi bóng chày với túi sữa nhỏ.
Cô rót một ly nước trái cây, ngồi trên ghế nhìn bọn họ, đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại của Kiều An đêm qua.
Nếu Lục Kiến Nghi không nói dối, nếu anh ta thật sự không động đến Kiều An, cảnh tượng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt cô.
“Điện thoại của tôi bị hỏng rồi, tôi có thể dùng điện thoại của anh được không?”
“Ở trên bàn cà phê đấy.” Lục Kiến Nghi không chút do dự nói.
Hoa Hiền Phương bước vào phòng khách, cầm điện thoại di động trên bàn cà phê lên.
Cô kiểm tra nhật ký cuộc gọi, và số điện thoại di động của cô không có trong cuộc gọi đi.
Nếu là cuộc gọi nhầm thì trong máy phải có ghi âm cuộc gọi, nếu không thì không phải ngẫu nhiên mà là cố ý.
Kiều An nhìn vô hại yếu ớt như vậy, không hung hăng hay gây hấn với ai cả, hoá ra lại là một người thích đổi trắng thay đen mọi chuyện.
Sau đó, bà Lục gọi điện rủ con trai về nhà ăn cơm.
Hôm nay, gia đình họ Lưu sẽ đến để bàn bạc về cuộc hôn nhân của Lục Kiều Sam.
Tập đoàn nhà họ Lưu đi đầu trong lĩnh vực kinh doanh điện tử, và sau đó phát triển sang lĩnh vực truyền thông điện ảnh và truyền hình.
Bà Lục biết Lục Kiều Sam không muốn gặp Hoa Hiền Phương, nên muốn bảo với con trai đừng mang theo Hoa Hiền Phương đến, nhưng chưa kịp nói gì, bà đã nghe thấy giọng nói của Lục Vinh Hàn từ bên cạnh truyền đến, “Để tôi đưa Hiền Phương và con trai qua đây. ”
Bà có chút kích động, bởi vì chuyện của Hoa Hiền Phương, đã khiến Lục Vinh Hàn rất bất mãn với bà, mấy ngày liền không vào phòng bà. nên nếu lần này bà tỏ ý không muốn Hoa Hiền Phương đến, nó chắc chắn sẽ làm cho mối quan hệ của họ trở nên tồi tệ hơn, người chịu thiệt thỏi cũng là bà.
Vào buổi tối, Lục Kiến Nghi đưa Hoa Hiền Phương và con đến nhà họ Lục.
Người nhà họ Lưu cũng đã đến rồi.
Nhà họ Lục là dòng họ đứng đầu ở phía Đông, bằng quyền thế và sự giàu có của họ, việc nhà họ Lưu kết duyên với nhà họ Lục cũng là điều đương nhiên.
Những gia đình giàu có thì thường rất coi trọng hôn nhân, đôi bên cùng có lợi, hôn nhân chính trị là chuyện thường tình, còn tình cảm thì không quá quan trọng.
Lưu Tinh Bảo lớn lên cũng rất khôi ngôi tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, một người có tài, có bằng tiến sĩ của Đại học Stanford, đeo một cặp kính gọng vàng và trông rất hiền lành và lịch lãm.
Nhà họ Lục rất hài lòng về người con rể này.
Nhưng Lục Kiều Sam không vui lắm, người duy nhất cô ta yêu là Trần Tuấn Phong, và người duy nhất muốn kết hôn cũng là Trần Tuấn Phong.
Khi hay tin gia đình đã định ngày cưới, cô ta đã khóc ròng ròng mấy ngày liền, giọng nói cũng không còn rõ ràng nữa.
Lục Vinh Hàn đã nhốt cô ta trong biệt thự và lấy đi tất cả mỹ phẩm, quần áo và túi xách của cô ta, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc mặc những bộ quần áo rẻ tiền mỗi ngày.
Nếu không muốn kết hôn, cả đời này cô ta chỉ có thể làm vậy, nhà họ Lục sẽ không còn chu cấp cho cô ta một xu tiền tiêu vặt nào, tất cả những thứ mua được bằng tiền nhà họ Lục sẽ bị đem hết đi.
Điều đó khiến cô ta suy sụp vô cùng.
Sau khi kiên trì như vậy trong một tuần, cuối cùng cô ta đã chịu khuất phục.
Gia đình họ Lục có tất cả mọi thứ, cũng không thiết phải liên hôn cùng với bất kì một ai cả.
Lý do mà Lục Kiều Sam bị ép phải kết hôn là bởi vì cô ta không làm gì mà ở nhà suốt ngày, rồi gây ra phiền phức.
Vừa nhìn thấy Hoa Hiền Phương, Lục Kiều Sam liền tức giận, nếu không phải là bởi vì cái thứ rẻ tiền, kém cỏi này, cô và Tần Nhân Thiên đã kết hôn từ lâu rồi, làm sao có thể đợi đến lúc phải gả cho một người như Lưu Tinh Bảo.
Cho dù có kết hôn rồi cũng đừng mong cô ta sẽ tha thứ cho cô, đừng mong nhà họ Lục sẽ an nhàn.
Hoa Hiền Phương tỏ ra rất vui vẻ khi bắt gặp gương mặt lạnh lùng hờ hững của bà Lục.
Sau khi chào hỏi các trưởng lão, cô dẫn theo Lục Sênh Hạ và Túi sữa nhỏ ra vườn cho cá ăn, Lục Kiến Nghi cũng đi tới.
Lục Sênh Hạ chớp chớp đôi mắt to, cười ranh mãnh: “Ông chủ, sau khi chị cả kết hôn, trong nhà yên tĩnh. Anh và chị dâu cũng nên dọn về sao? Vậy tôi có thể cùng Tiểu Quân mỗi ngày chơi.”
Lục Kiến Nghi vươn bàn tay to xoa xoa đầu cô, “Anh sẽ ở bên ngoài thế giới hai người vài tháng rồi mới nói chuyện.” Anh phải đợi quan hệ của hai người ổn định rồi mới chuyển về.
Lục Sênh Hạ che miệng cười khúc khích, “Anh hai, làm thế nào mà anh lại từ một kẻ luôn bắt nạt vợ mình trở nên yêu thương vợ như thế?”
Lục Kiến Nghi hung dữ trừng mắt nhìn cô bé, “Anh trở thành một người luôn bắt nạt vợ mình từ bao giờ vậy?”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi nhìn hắn cười tinh quái, “Không sao đâu, anh trai, lãng tử quay đầu mười năm chưa muộn.”
Cách đó không xa, Lục Kiều Sam đi tới với vẻ mặt hung hăng và tức giận.
“Yêu mà bị lừa dối sau lưng cũng không rõ, lừa dối đến lòng người loạn nhịp. Từ một thiếu gia lạnh lùng bậc nhất thành phố Long Minh, vậy mà bây giờ trở thành người đàn ông bị lừa dối nhất ở thành phố Long Minh, nhà họ Lục chúng ta cũng đều bị lừa dối hết cả rồi. Bị lừa mà vẫn tình nguyệt bị lừa.”
Trên mặt Lục Kiến Nghi hiện lên ba vạch đen, “Nếu chị không nói, sẽ không ai bảo chị bị câm đâu.”

Bình Luận (0)
Comment