Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 294

Chương 294: Trong lòng đang rỉ máu.

khóe miệng Lục Kiều Sam giật giật, hàng mi vừa dài vừa dày của cô ta vô thức rũ xuống, che đi đôi mắt lấp lánh, e rằng anh sẽ phát hiện ra manh mối.
“Giá trị của viên kim cương màu hồng vô cùng quý giá. Chúng là những viên kim cương tốt nhất trên thế giới. Những viên kim cương màu hồng trung bình cơ bản là không thể so sánh với kim cương này được. Điều quan trọng nhất, đây là quà cưới của bà ngoại để lại cho chị. Tuyệt đối không thể có một chút tổn thất nào.”
“Mẹ phải tận mắt chứng kiến ​​và chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó.” Bà Lục vỗ nhẹ vào tay con gái.” Kiềm Sam nói đúng. Kim cương màu hồng không thể bị mất. Nếu kho bạc thực sự bị trộm thì phải nói sự thật. Không được giấu giếm gì cả. Nếu không, thời gian tìm kiếm bị chậm trễ thì cả hai người đều không gánh nổi hậu quả đâu. ”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Mẹ, Kim cương màu hồng hiện đang ở Công ty đá quý Leas, và những người thợ thủ công đang hoàn thiện các chi tiết. Cho nên không có lý do phù hợp thì không thể dừng công việc đột ngột được. Họ sẽ mất khoảng ba ngày để hoàn thành chúng. Sau ba ngày, dây chuyền sẽ được vận chuyển trở lại Thành phố Long Minh.” Lời nói của anh còn chưa dứt, Lục Kiều Sam ngắt lời: “Không được, ngày mai nhất định phải nhìn thấy sợi dây chuyền, chị không đợi thêm một ngày nữa.” Một tia sắc bén lạnh lùng lóe lên trong mắt Lục Kiến Nghi: “Nếu chị thực sự lo lắng như vậy, thì hãy tự mình đến Giang Thành lấy nó đi.”
Lục Kiềm Sam hừ nhẹ một tiếng: “Đi thì đi, nếu Hoa Hiền Phương đặt viên kim cương màu hồng lên rồi. mà dây chuyền đó mất đi, chị sẽ không kết hôn. Đến lúc đó, tất cả tội lỗi sẽ do Hoa Hiền Phương gánh chịu. Còn nếu cô ta phá công ty này, cô ta cũng phải chịu mọi tổn thất, đền bù tất cả cho tôi. ”
Hoa Hiền Phương nghe vậy thì vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên như gió: “Chị, không ngờ chỉ vì một tin đồn lại khiến cho chị kích động thế này sao?”
Lục Kiều Sam hung ác trừng mắt nhìn cô, dùng vẻ mặt tức giận để che dấu tất cả sắc thái dị thường: “Viên kim cương màu hồng là do bà ngoại tặng, đối với tôi nó có ý nghĩa rất lớn. Bà cũng hy vọng nhìn thấy tôi đeo nó và kết hôn. Không có nó, tôi sẽ không bao giờ tổ chức đám cưới.”
“Vớ vẩn.” Bà Lục giả bộ liếc nhìn cô ta một cái: “Ngày cưới đã được xác định, cho dù không có sợi dây chuyền thì con cũng phải kết hôn ”.
Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi, sự hằn học trong lòng cô ta không còn che giấu được nữa, tất cả tràn ra: “Không có vòng cổ, tôi sẽ không kết hôn, không ai có thể ép tôi. Các người có muốn trách thì hãy trách người này đã làm mất sợi dây chuyền của tôi. Người phụ nữ kia, cô không thể làm tốt bất cứ chuyện gì, cô động tay vào sẽ chỉ thêm hỗn loạn, cô chính là tai họa của nhà họ Lục. Tôi đã cố gắng muốn hòa giải với cô ấy, nhưng bây giờ có vẻ không cần thiết nữa rồi.”
Hoa Hiền Phương vẫn rất bình tĩnh, cô bưng chén trà lên, không chút vội vàng uống một ngụm trà: “Chị à, nghe giọng điệu của chị, hình như là sợi dây chuyền bị mất, nhưng rõ ràng là nó vẫn còn tốt, nó ở trong két bạc của Công ty đá quý Leas.”
Cô biết tại sao Lục Kiến Nghi lại nói rằng chiếc vòng cổ được gửi đến Công ty đá quý Leas ở Giang Thành. Bởi vì anh muốn bộ phận rèn thủ công tự mình chịu trách nhiệm.
Nếu sợi dây chuyền mà do con dâu làm mất thì tội lớn, nếu là cháu của bà ta làm mất thì đó chỉ là chuyện vặt vãnh.
Lục Kiều Sam sẽ không bao giờ chịu lùi bước, đêm dài lắm mộng, cô ta phải nhân cơ hội này khiến cho Hoa Hiền Phương chịu một đòn chí mạng.
“Mặc kệ cô nói gì, ngày mai tôi sẽ đi xem sợi dây chuyền.”
Lục Kiến Nghi buông hai tay “Ngày mai sợi dây chuyền sẽ không về kịp, nhưng tôi có thể nhờ bộ phận thủ công quay video cho chị xem, để chị có thể tận mắt thấy được sợi dây chuyền đó.”
Lục Kiều Sam ngây người ra: “Được rồi, bây giờ em có thể tìm người gửi video đến, chị cho em mười phút.”
” Kho bạc của Công ty đá quý Leas không mở cửa cho bất kỳ ai. Ít nhất là mất hai giờ để nhân viên bảo vệ lấy chiếc vòng cổ từ bên trong ra. Phải mất hai giờ nữa mới đến được bộ phận chế tác. Nếu muốn đợi thì cứ đợi ở đây cho đến tối.” Lục Kiến Nghi nhún vai, giọng điệu của anh đều đều, giống như một làn gió từ cửa sổ thổi vào.
Lục Kiều Sam run lên, như bị gió thổi qua: “Vậy thì buổi tối em hãy mang nó về nhà.” Cô ta muốn xem Lục Kiến Nghi sẽ giở trò gì.
Bà Lục liếc nhìn Hoa Hiền Phương, ánh mắt vô cùng u ám, khi nhìn về phía Lục Kiến Nghi lại trở nên dịu dàng hơn một chút: “Nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng vì bảo vệ người phụ nữ này mà quấy rầy chị gái con. Tại hôn lễ, cô ta sẽ là người có tội của nhà họ Lục. Mẹ sẽ thi hành luật gia đình và sẽ không bao giờ nhẹ tay tha thứ. ”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một vòng cung, lạnh lùng chế giễu: “Đây gọi là lo lắng vô căn cứ.”
Bà Lục bị những lời này châm chọc, sắc mặt có chút méo mó.
“Mẹ chỉ không muốn trong nhà có sao chổi.”
“Sao chổi vào cửa, mà cũng không thể xua đuổi được.” Lục Kiều Sam càu nhàu, nắm lấy cánh tay bà ta, cùng nhau bước ra ngoài.
Hoa Hiền Phương bí mật thở dài, đóng cửa phòng làm việc, khẽ hỏi: “Sợi dây chuyền mất rồi, anh muốn làm video thế nào?”
Lục Kiến Nghi vươn tay xoa đầu cô: “Đồ ngốc, làm phim chẳng lẽ đều dùng đồ vật thật sao?”
Cô sửng sốt, anh muốn dùng máy tính làm đồ giả đánh lừa Lục Kiều Sam sao?
“Có thể làm được trên máy tính không?”
“Vậy phải xem người nào làm đây.” Lục Kiến Nghi nhướng mày hài lòng. Bản thân anh là một chuyên gia máy tính, chắc chắn sẽ có thể sử dụng hàng giả qua mắt những người kia.
Buổi tối, họ đưa con đến nhà họ Lục.
Lục Kiến Nghi mở máy để Lục Kiều Sam xem video.
Nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay người thợ, Lục Kiều Sam vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt, cố gắng nhìn ra khuyết điểm.
Nhưng sợi dây chuyền rất giống thật, ngay cả màu sắc và ánh sáng đều rất tự nhiên, không thể phân biệt được thật giả.
Bà Lục cong môi cười: “Thấy được sợi dây chuyền, mẹ rất yên tâm.” Lục Kiều Sam thầm than trong lòng: “Chị vẫn chưa thể yên tâm, video này có thể là giả. Trừ khi chị tận mắt nhìn thấy đồ thật, lúc đó chị mới có thể yên tâm.”
Lục Kiến Nghi cười nhạo, anh nâng cánh tay ôm lấy vai Hoa Hiền Phương, ngón tay mảnh khảnh dường như cố ý nghịch tóc trên vai cô: “Một điều nữa tôi quên nói với chị, chiếc vòng cổ của chị chưa bao giờ ở trong kho bạc. Nằm trong đó chỉ là vật thay thế mà thôi, vì vậy cho dù kho bạc có thực sự bị đánh cắp, vòng cổ của chị cũng sẽ không bị mất. ”
Lục Kiều Sam nghe vậy thì chấn động dữ dội, ngạc nhiên,“ Ý em là gì? Nó chỉ là vật thay thế sao?”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi gợi lên một nụ cười ranh mãnh: “Viên kim cương màu hồng là quà của bà nội. Nó là thứ có một không hai trên đời. Tôi và Hiền Phương làm sao có thể để nó có một chút rủi ro được chứ? Kho bạc vừa mới được thành lập, hệ thống bảo vệ không hoàn hảo, mạng lưới laser cũng không được chế tạo, chỉ thích hợp để giữ những viên kim cương thông thường. Khi Hiền Phương làm chiếc vòng cổ, tôi đã nhờ người làm một món đồ nhái theo thiết kế của cô ấy. Đồ giả đó đã được đưa vào trong kho bạc trước con mắt của mọi người. Còn viên kim cương thực sự thì đã được giấu đi. Nó được vận chuyển vào kho bí mật của Công ty đá quý Leas một cách lặng lẽ. ”
Nghe đến đây, Lục Kiều Sam gần như ngất đi, máu chảy ròng ròng trong tim.

Bình Luận (0)
Comment