Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 339

Chương 339: Cô biết tại sao cô ta không thể sinh con trai được không?.

Nghe được lời này, Lục Kiến Nghi mới thoáng cảm thấy yên tâm một chút.
Dù sao bà cũng là mẹ ruột của anh, anh tình nguyện tin tưởng bà ta đã thiệt tình ăn năn. Chỉ cần bà ta có thể hòa thuận ở chung vơi Hoa Hiền Phương, anh sẵn lòng tha thứ cho bà, tiếp nhận bà một lần nữa, hiếu thuận bà một lần nữa.
Bà Lục cũng là lợi dụng điểm này.
Huyết thống và thân tình là ưu thế lớn nhất của bà ta.
Lục Kiến Nghi ngoài miệng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà, nhưng huyết thống sao có thể nói cắt là cắt đâu.
Chỉ cần trên người anh còn chảy dòng máu của bà ta thì không thể nào cắt đứt được.
Nhìn thấy anh rời đi, khóe miệng bà ta lập tức gợi lên một nụ cười quỷ quyệt khó lòng phát hiện.
“Hiền Phương, tới, ngồi xuống bên cạnh người tôi.” Bà ta vỗ xuống giường, nói một cách dịu dàng.
Cùng Hoa Hiền Phương ở chung lâu như vậy, tính tình của cô như thế nào bà ta cũng biết chút ít.
Cô ta thích ăn mềm chứ không ăn cứng.
Bà ta càng cứng rắn thì cô ta cũng càng cứng, một khi bà ta dịu dàng, cô ta cũng sẽ trở nên dễ nói chuyện.
Hoa Hiền Phương do dự trong chốc lát, chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên mép giường, “Mẹ có chuyện gì ạ?”
Bà Lục đột nhiên thở dài, “Đều là lúc trước Kiều Sam gây chuyện khiến tôi bực bội, sức khỏe cũng trở nên kém hơn, tôi cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhà họ Lục về sau giao cho cô. Tôi biết ở trong lòng cô Tư Mã Ngọc Như tốt hơn so với tôi, cô ta lúc nào cũng ôn hòa, mỉm cười với cô. Nhưng khi cô xảy ra chuyện có bao giờ cô ta đứng ra giúp cô chưa? Tôi cùng cô ta bề ngoài ở chung hòa thuận nhưng trên thực tế luôn tranh đấu gay gắt. Mọi người đều cho rằng cô ta không thể sinh con là do tôi hại nhưng chẳng phải cho dù có thụ tinh ống nghiệm, cô ta cũng chỉ có thể sinh một đứa con gái mà không thể sinh ra được một đứa con trai thôi hay sao? Cô có biết tại sao hay không?”
Hoa Hiền Phương cô cùng bất ngờ, cô đã thắc mắc chuyện này rất lâu. Bây giờ có thụ tinh ống nghiệm, chỉ cần có tiền, muốn sinh mấy đứa con trai cũng được, nhưng Tư Mã Ngọc Như lại chỉ sinh một đứa con gái.
“Cô ấy lo lắng nếu sinh con trai sẽ dẫn tới chuyện tranh đoạt tài sản, cho nên chỉ sinh một đứa con trai.”
Bà Lục cười lạnh hai tiếng: “Cô thật sự qua ngây thơ rồi, cô ta tốt bụng, lương thiện đến vậy sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần là những người phụ nữ gả vào nhà giàu đều muốn sinh con trai để có một phần gia nghiệp. Huống hồ Lục Vinh Hàn yêu cô ta như vậy, chỉ cần cô ta sinh được con trai, Lục Vinh hàn sẽ tìm mọi cách đưa con trai cô ta trở thành người nắm quyền gia tộc. Ba mẹ con chúng tôi cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Trái tim Hoa Hiền Phương chấn động, trong lòng như có cơn động đất cấp 12 độ richter, cô cảm giac tam quan của mình như bị đảo loạn.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của bà Lục khống giống đang nói dối, cũng không giống như là cố ý châm ngòi ly gián.
Thực ra thời gian cô ở trong nhà họ Lục cũng không dài, cộng lại nhiều lắm cũng được có nửa năm. Không thể nào hiểu rõ Tư Mã Ngọc Như bằng bà Lục bởi dẫu gì hai người cũng đã tranh đấu với nhau gần nửa cuộc đời.
“Rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
Khóe miệng của bà Lục hơi nhếch lên, bà ta hơi hơi cúi người xuống, ghé sát vào tai cô, nói cực kỳ nhỏ: “Để tôi nói cho cô biết vậy, là bà cụ không cho phéo cô ta sinh con trai.”
Hoa Hiểu Bồng bất ngờ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này có liên quan tới bà cụ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại đúng là có khả năng.
Nếu Tư Mã Ngọc Như có con trai nhất định sẽ dẫn tới anh em tranh đoạt gia sản.
Cân bằng giữa bà Lục và Tư Mã Ngọc Như sẽ bị phá vỡ, ngay cả sự hòa hợp bên ngoài cũng không thể duy trì được.
Sau lưng bà Lục gia tộc Y giàu có, mà Tư Mã Ngọc Như không có bất cứ thứ gì cả.
Từ lợi ích của gia tộc mà nói, Lục Kiến Nghi- người có dòng máu của cả nhà họ Lục lẫn nhà họ Y mới là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí người thừa kế, con trai của Tư Mã Ngọc Như so ra kém hơn rất nhiều.
Cho nên, không để Tư Mã Ngọc Như sinh con trai đối với gia tộc hay mọi người đều tốt.
“Mẹ nhỏ biết chuyện này sao?”
“Sao cô ta có thể không biết được chứ?” Bà Lục bĩu môi, “Lúc trước khi thụ tinh ống nghiệm, cô ta và Lục Vinh Hàn đã bàn bạc tốt với nhau sẽ cấy một trai một nữ, như vậy hai người có đủ cả con trai lẫn con gái. Sau khi bà cụ biết được đã lập tức ngăn chỉ cho cô ta sinh một đứa con gái. Cô ta không cam lòng, xúi giục Lục Vinh Hàn sang Mỹ thụ tinh ống nghiệm, muốn giầu bà cụ sinh một đứa con trai. Chỉ cần phôi thai cấy vào trong cơ thể, bà cụ có ngăn cũng không ngăn nổi. Chỉ là cô ta quá coi thường bà cụ, cho dù bà chỉ ngồi trong sân cũng biết trong nhà xảy ra chuyện gì, mọi chuyện trong nhà họ Lục đều không thể tránh khỏi tai mắt của bà cụ được. Bà tự mình đến nước Mỹ, đập nát mọng tưởng của Tư Mã Ngọc Như, nên cuối cùng cô ta chỉ có thể sinh con gái.”
Hoa Hiền Phương bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, nhà giàu có còn phức tạp hơn so với những gì cô nghĩ.
“Vì sao mẹ muốn nói cho con những chuyện này?”
Bà Lục vỗ vỗ vai cô, “Trước kia, tôi luôn nghĩ rằng cô là một con người đầy mưu mô, hiện tại mới biết được, cô thật sự rất đơn thuần. Lúc trước bởi vì tôi, giấc mộng gả vào nhà giàu của cô ta mới tan tành, chỉ có thể uất ức làm lẽ. Lại bởi sự có mặt của Kiến Nghi nên cô ta không thể sinh con trai. Cô nói xem cô ta có thể không oán hận tôi được sao, có thể không hận Kiến Nghi sao?”
Một con gió lạnh theo lời bà ta nói thổi vào trong phòng khiến Bờ vai Hoa Hiền Phương khẽ run, giống như bị gió thổi trúng.
Nếu những gì bà Lục nói là thật, vậy trong lòng Tư Mã Ngọc Như nhất định oán hận rất sâu.
“Cô ta đối xử với Kiến Nghi rất tốt, con thấy không giống như giả vờ.”
Bà Lục xua tau, “Việc này chỉ có thể nói rõ cô ta diễn rất tốt, nếu cô ta dám đổi xử tệ với Kiến Nghi, nhà họ Lục còn có chỗ nào cho cô ta dung thân chứ, bà cụ cũng đã sớm đuổi cô ta đi rồi. Cô ta vẫn luôn dừng sự lương thiện để nguy trang cho mình, cô ta chỉ đang ngồi nghỉ dưỡng sức chờ thời cơ mà thôi. Cô xuất hiện giống như giúp cô ta một chuyện lớn. Quan hệ mẹ chồng con dâu giữa chúng ta ngày càng gay gắt, ai là người được lợi nhất? Đương nhiên là cô ta. Cô cẩn thận ngẫm lại, mỗi một lần chúng ta cãi nhau, cô ta có ra mặt giúp cô không, lần nào mà chẳng trốn xa, sợ liên lụy đến chính mình. Cô ta làm như vậy là tọa sơn quan hổ đấu, chờ chúng ta khiến đối phương thương nặng, cô ta liền ngư ông đắc lợi.”
Đáy mắt Hoa Hiền Phương thoáng hiện lên sự sắc bén, “Nếu mẹ biết rõ như vậy, vì còn cãi nhau với con, khiến quan hệ chúng ta trở nên không thể vớt vát được?”
Bà Lục nặng nề thở dài, “Tôi cũng là vừa mới tỉnh ngộ, trước kia Kiều Sam ngày nào cũng gây chuyện, tôi sốt ruột lo lắng cho nó, làm gì có thời gian để nghĩ những chuyện này. Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, tôi một người ngồi suy nghĩ mới nghĩ thông chuyện này.”
Nói xong, bà ta cầm tay Hoa Hiền Phương, “Về sau khi xử lý việc nhà cô phải thông minh lên, phải có chủ kiến của chính mình, không thể để Tư Mã Ngọc Như dắt mũi được. Có chuyện gì không hiểu có thể tới hỏi tôi, đương nhiên, tôi sẽ chỉ cho cô ý kiến, còn làm sao là quyết định của cô.”
Giọng điều của bà hiền lạnh lại thân thiết khiến Hoa Hiền Phương không thể nào nghi ngờ động cơ của bà ta được.
Ở trong mắt cô, bà ta chung quy cũng là mẹ ruột của Kiến Nghi, mà Tư Mã Nhọc Như là tử địch của bà.
Bà nhất định cũng không muốn để Tư Mã Ngọc Như đánh bại con dâu mình rồi ngồi lên cái ghế chủ mẫu.

Bình Luận (0)
Comment