Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 579

Chương 579: Đi bắt đứa con của thím ta tới đây.

Thím Trương bị sặc, ho kịch liệt, ho đến một mặt toàn nước mắt nước mũi, xém chút liền tắt thở, nhưng hàm răng như cũ vẫn cắn rất chặt.
“Các người không thể đối với tôi như vậy… Tôi đều là nghe theo phân phó của bà chủ mà làm.”
Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh lùng giống như lưỡi dao róc thịt từ trên mặt thím ta: “Không nói thật cũng không sao, tôi lập tức cho người lấy máy phát hiện nói dối đến, nếu như bà không thông qua, tôi liền để cả nhà bà già trẻ mỗi ngày đều uống nước máy, uống đến chết mới thôi.”
Hoa Hiền Phương đi tới trước mặt Khải Liên: “Đi thăm dò một chút quan hệ gia đình của bà ta, đem con của bà ta mang tới, để bọn họ nhấm nháp một chút mùi vị nước máy trước đi.”
Toàn thân thím Trương run rẩy dữ dội, hoảng sợ vạn phần: “Chuyện này con của tôi không có quan hệ, các người không thể làm như thế?”
Hoa Hiền Phương giận dữ trừng mắt thím ta, trong mắt lửa giận gần như muốn đốt thím ta thành tro bụi.
“Cái này gọi lấy đạo của người trả lại cho người, bà hãm hại gây vết thương trên người đứa bé, vậy thì để con của bà đến trả lại đi.”
“Đừng, tôi sai rồi, tôi sai rồi…” Thím Trương gào khóc, miệng mở to, muốn nói gì đó, nhưng bị Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng đánh gãy: “Vinh Hàn, bọn họ làm như vậy là không đúng, anh nhanh chóng ngăn cản bọn họ.”
Lục Vinh Hàn trầm thấp nói một câu: “Cô đừng quản, để Kiến Nghi xử lý.”
Tư Mã Ngọc Như khóe miệng co quắp: “Anh kêu em nên làm như thế nào, chẳng lẽ bức thím Trương thay lời hay sao? Em trước đó cũng đã nói, đứa bé ở lại với Hiền Phương nhất định sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên không sai mà. Người phụ nữ nào có thể bao dung con riêng của chồng đâu?”
“Cô câm miệng cho tôi, tôi xử lý bà ta trước, rồi sẽ đến lượt cô.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nhìn thẳng qua, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, làm hơi ấm anh phun ra như đông kết thành băng.
Tư Mã Ngọc Như không nhịn được run rẩy một chút, hít sâu một hơi, tận lực duy trì bình tĩnh: “Cậu tính gì với tôi chứ, tôi không làm sai bất cứ chuyện gì.”
Hoa Hiền Phương hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ nhỏ, mẹ không có bằng chứng, nói đứa bé là con riêng Kiến Nghi, đây là ác ý phỉ báng. Còn có, tại sao mẹ lại xuất hiện ở bệnh viện, mẹ đang chờ Thím Trương sao?”
Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng: “Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi có hẹn một bác sĩ trung y, hỗ trợ điều trị thân thể, không nghĩ tới vừa lúc đụng phải các người thôi.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh: “Mẹ sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác ngay lúc này xuất hiện, không khỏi cũng quá trùng hợp sao? Mà trong nhà cũng có bác sĩ trung y giỏi nhất, còn cần hẹn người khác sao?”
Dây thần kinh Tư Mã Ngọc Như run rẩy, khiến cả khuôn mặt cô ta cũng bị bóp méo: “Tôi muốn tìm ai xem bệnh là chuyện của tôi, cô đừng đánh trống lãng. Tôi căn bản không biết thím Trương, hôm nay là lần đầu gặp mặt.”
Cô ta chuyển hướng, nói với Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, anh xem đi, em có lòng tốt, quan tâm bọn họ, ngăn chặn bọn họ phạm phải sai lầm không thể vãn hồi, không nghĩ tới còn tự dưng bị nghi ngờ vô căn cứ. Bọn họ không có xem em là người trong nhà.”
“Người trong nhà? Mẹ nhỏ, mẹ động một chút lại nói tới vợ lớn vợ bé, giới hạn được chia rõ rõ ràng ràng, đây là người một nhà sao?” Hoa Hiền Phương chế giễu lại.
Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, bị cô làm tức giận sắp tức đến bể phổi rồi: “Hiền Phương, các người tự hỏi mình xem, tôi là đối xử với các người thế nào? Lúc trước cô gả vào nhà họ Lục, Kiến Nghi không thích cô, Lục Kiều Sam khinh thường cô, cô cả xem thường cô, chỉ có tôi ở quan tâm cô, chiếu cố cô, coi cô như con gái mà đối đãi. Tôi vốn cho là chúng ta mẹ chồng nàng dâu sống hòa thuận, không nghĩ tới trong lòng của cô chưa hề xem tôi như mẹ chồng mà đối đãi.”
Hoa Hiền Phương không hề chớp mắt nhìn cô ta: “Mẹ nhỏ, mẹ tự cho là như vậy, không phải tôi. Dù là trước kia, hay là hiện tại, tôi cũng rất tôn trọng mẹ, nhưng mà mẹ không ngừng gây sự. Không nói tới những tranh chấp trước kia trên người Ngọc Thanh và Sênh Hạ, chỉ nói đến việc của Kiều An, mẹ biểu hiện tích cực như thế, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng được mà. Bà cụ đi chùa lễ Phật, trước đó chỉ báo cho tôi và mẹ, Kiều An lại ôm đứa bé ở nơi đó chờ chúng tôi, mẹ là nhận được tin tức thế nào?”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rút: “Tôi căn bản cũng không biết cô sẽ ở nơi đó, lúc ấy tôi cũng không có nhận ra cô đến, không nghĩ tới cô vậy mà lại hoài nghi đến trên đầu của tôi?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Mẹ sai rồi, lúc ấy tôi cũng không có hoài nghi mẹ, cho đến mấy ngày trước, mẹ mang Kiều An vào cửa, tôi mới phát giác được sự tình không có như tưởng tượng của mình đơn giản như vậy. Nếu như nói một lần là trùng hợp, đó liên tiếp nhiều lần trùng hợp thì tôi lại rất thắc mắc nha. Mỗi một sự việc liên quan đến Kiều An, mẹ cũng ở đây, đó là vì cái gì?”
Giọng nói của cô không nhanh không chậm, không cao không thấp, hoàn toàn như đang trần thuật một sự thật, không có quá nhiều cảm xúc.
Lục Kiến Nghi đi tới, ôm vai cô, ánh mắt như mũi tên sắc bén, như một mũi tên có thể bắn thủng Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, cô đã quyết định muốn diễn vai ôn nhu hiền lương, sao đột nhiên trở mặt, thay kịch bản khác đối với cô không có chỗ tốt đâu.”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như dữ tợn méo mó lại, vốn là muốn chất vấn xử phạt Hoa Hiền Phương, vậy mà lại biến thành chất vấn cô ta.
Cô ta chớp mắt vài cái, nước mắt liền dâng lên.
“Vinh Hàn, anh nhìn đi, bọn họ coi em là kẻ thù. Hiện tại anh vẫn là chủ cái nhà này, bọn họ đã dám lung tung vu hãm em, về sau nếu để cho bọn họ làm chủ, em biết làm sao đây, sợ là chơi chết em luôn!”
Biểu cảm Lục Vinh Hàn lạnh nhạt không rõ, thâm trầm khó dò.
Ông ấy ý thức được cục diện đã xảy ra là không thể ngăn cản được nữa, lúc này, ông ấy mặc kệ che chở ai, cũng khiến mâu thuẫn càng tăng thêm.
Kéo Tư Mã Ngọc Như đi, là cách xử lý tốt nhất.
Ông ấy nắm cổ tay Tư Mã Ngọc Như: “Tôi đã sớm nói với cô, đừng đem sự việc của Kiều An vào đây, cô hết lần này tới lần khác không nghe, tự mình chuốc lấy khổ. Bây giờ tốt nhất nên tránh hiềm nghi, cô theo tôi đi lên lầu, không cần quản chuyện ở đây nữa.”
Tư Mã Ngọc Như không muốn rời đi, cô ta nhìn ra được, thím Trương đã đứng trước bờ vực chuẩn bị sụp đổ, vợ chồng Lục Kiến Nghi quá lợi hại, một chiêu liền bóp lấy tử huyệt của thím ta.
“Anh muốn để mặc cho bọn họ làm bậy sao? Sử dụng tư hình bức thím Trương thay lời, lật ngược trắng đen phải trái?”
“Bà ta nếu dám vu hãm người nhà họ Lục, đừng nói sử dụng tư hình, tôi sẽ để cho cả nhà bà ta khó có thể bình an.” Lục Vinh Hàn nói ra một câu lạnh thấu xương, để cho tất cả lời nói của cô ta nghẹn ở trong cổ họng, không phun ra được.
Sự việc không có tiến triển như tưởng tượng của cô ta, Lục Kiến Nghi so với trong tưởng tượng của cô ta bảo vệ Hoa Hiền Phương càng chặt chẽ hơn.
Lục Vinh Hàn nghiễm nhiên chính là ba phải, căn bản cũng không dự định đứng ra chủ trì đại cục.
“Anh sẽ để mặc bọn họ oan uổng em sao? Người phạm tội là Hoa Hiền Phương, là cô ta muốn tổn thương đứa con của Kiều An.”
“Thanh giả tự thanh, chỉ cần không có làm, ai cũng oan uổng không được, đã có làm thật, cũng giải vây không được.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói, đây là một câu nhưng hai nghĩa.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn lời.
Sau khi bọn họ lên lầu, Hoa Hiền Phương khoát tay Khải Liên khoát: “Dẫn theo vài người, đi bắt đứa con của bà ta tới.”
Thím Trương sợ hãi kêu to: “Đừng động tới con tôi, tôi nói, tất cả tôi đều nói.”

Bình Luận (0)
Comment