Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 714

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 714: Nói rõ ràng.

Tại một đất nước ở Đông Nam Á.
Mộ Dung Cẩm Lý bị cấm không thể nhập cảnh vào thành phố Long Minh được nữa, trong lòng cô ta tức giận phát điên.
Điều càng khiến cô ta tức giận hơn là tổ chức ở Tam Giác Vàng của cô ta bị người ở Liên hiệp cảnh sát hình sự quốc tế của Lục Kiến Nghi tiêu diệt gọn ghẽ rồi.
Còn cô ta thì bị xếp vào đối tượng bị truy nã, chỉ có thể trốn ở một khu nhà bí mật của chính mình mà thôi.
Cô ta bắt đầu hận Hứa Nhã Thanh, anh ta thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa, cô ta tuyệt đối không để anh ta sống yên ổn.
Bí mật ở khách sạn Hildon.
Hứa Nhã Thanh không cho cô ta nói, cô ta lại càng muốn nói.
Đừng mơ tưởng có thể ngăn chặn được miệng của cô ta.
Cô ta lập tức lên mạng tuyên bố tin tức.
Nhân vật chính “Tình một đêm” với Hoa Hiền Phương tại khách sạn Hildon chính là Hứa Nhã Thanh, cô ta âm thầm qua lại với Hứa Nhã Thanh trước khi kết hôn, cho nên lúc trước mới có thể lựa chọn ly hôn với Lục Kiến Nghi, đi đến nước An Kỳ cùng Hứa Nhã Thanh.
Nhìn thấy tin tức này, Hứa Nhã Thanh tức giận không thôi.
Anh ta nể tình cảm quá khứ, cho người phụ nữ này một con đường sống.
Không ngờ rằng cô ta lại đi tìm đường chết, một đi là không cần quay đầu lại.
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho cấp dưới ở Đông Nam Á, anh ta muốn Mộ Dung Cẩm Lý biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.
Lục Kiến Nghi đương nhiên cũng nghe được lời đồn này, tuy nhiên theo anh thấy, đây quả thật là lời nói vô căn cứ.
Trước đây Nhím Nhỏ căn bản không quen biết Hứa Nhã Thanh.

Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh: “Đây là chính mồm Hứa Nhã Thanh nói với tôi, thật ra tôi cũng rất khiếp sợ. Tôi đã bỏ sáu mươi tỷ mua được tin tức này, không ngờ chân tướng lại là như vậy. Nếu anh không tin thì có thể tự đi hỏi Hoa Hiền Phương, xem rốt cuộc tôi có nói dối hay không.”
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nhảy lên, sát ý nhanh chóng xẹt qua.
Chẳng lẽ người đàn ông ức hiếp Nhím Nhỏ ngày hôm ấy chính là Hứa Nhã Thanh hay sao.
Trong lúc anh đang yên lặng, tiếng nói của Mộ Dung Cẩm Lý lại truyền đến:
“Lục Kiến Nghi, tôi hy vọng có thể gặp bố cỡ nào, đều nhờ anh ban tặng.”
Lục Kiến Nghi hơi híp mắt, sự lạnh lùng sắc bén xẹt qua.
“Bố cô tên là Y Nặc, chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn BH.”
Mộ Dung Cẩm Lý hơi ngạc nhiên: “Thì ra anh đã sớm điều tra tôi rõ ràng. Anh mua công ty của nhà chúng tôi, bố tôi không chịu nổi kích thích đã đột ngột qua đời vì bệnh tim tái phát, mẹ tôi thì thương tâm quá độ, bị mắc bệnh u uất rồi nhảy lầu tự tử. Tôi vốn nên là cô chủ nhà giàu không lo không nghĩ, chỉ bởi vì anh tàn nhẫn mà biến thành một đứa cô nhi không nơi nương tựa. Tôi đã từng thế với trời, chỉ cần tôi còn sống thì nhất định phải tìm anh báo thù, tôi phải lột da anh, rút gân của anh, uống máu anh, tôi phải mang đầu của anh đi cúng bái bố mẹ tôi thì mới xả được hận.”
Mộ Dung Cẩm Lý càng nói càng kích động, tiếng nói gần như là gầm rú.
Khi còn ở nước An Kỳ, cô ta đã nghe đến danh tiếng của anh rồi.
Thiên tài ở trong giới tài chính.
Chiến thần phố Wall.
Bàn tay vàng có thể biến đá thành vàng.
Vốn cô ta coi anh là thần tượng của mình, sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, thầm mến anh, thậm chí còn nằm mơ muốn gả cho anh nữa chứ.
Không ngờ rằng, anh lại vô tình hủy diệt cô ta như vậy.
Biểu cảm trên mặt Lục Kiến Nghi không chút thay đổi, anh mỉa mai nhìn cô ta, như nhìn thấy một con chuột cống đang giãy dụa.
Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh mà thôi.
Bố cô ta kinh doanh không tốt, làm cho năm nào tập đoàn BH cũng lỗ vốn, nếu không phải anh thu mua thì tập đoàn BH đã sớm phải đóng cửa vì phá sản rồi.
“Thật ra bây giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, Tư Mã Minh Thịnh có phải đồng lõa của cô không?”
Mộ Dung Cẩm Lý lại thổi một hơi vào màn hình: “Không phải cái gì anh cũng biết à, anh tự đi điều tra đi, tôi sẽ không nói cho anh dù chỉ nửa chữ đâu.”
“Không nói cũng không sao, tôi có rất nhiều cách khiến cô phải mở miệng.” Lục Kiến Nghi cong môi, một độ cong hung ác nham hiểm.
Ngoài cửa thư phòng, Hoa Hiền Phương dán lỗ tai vào cửa nghe lén, tim cô cũng sắp nhảy lên đến họng.
Chỉ là nói cho cùng giấy cũng không gói được lửa, rốt cuộc bí mật giữa cô và Hứa Nhã Thanh cũng không giấu được nữa rồi.
Lục Kiến Nghi mở cửa ra, cô mất cân bằng lảo đảo ngã vào ngực anh.
Anh vươn tay ra kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Vừa rồi em đang ở ngoài nghe lén à?”
“Không đâu, em đang định gõ cửa thì anh đã mở cửa ra trước rồi.” Cô giả vờ bình tĩnh.
Lục Kiến Nghi biết cô đang nói dối, anh giữ chặt cằm cô: “Nhím Nhỏ, em thành thật nói cho anh biết, người đàn ông ở khách sạn kia có phải Hứa Nhã Thanh hay không?”
Cô hốt hoảng lui về phía sau vài bước, mở to mắt hồi hộp nhìn anh, môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Sâu trong đáy mắt là sợ hãi cùng kinh hoàng, tất cả cảm xúc đều chậm rãi hiện ra.
“Không phải chúng ta đã nói chuyện quá khứ đều cho qua ạ?”
“Chuyện này không có cách nào cho qua được, em phải nói rõ ràng cho anh.”
Anh không bao giờ cho cô trốn tránh nữa.
Cô cụp mắt, một loại buồn vô hình mờ nhạt, như những sợi tơ quấn quanh lấy cô.
“Anh hy vọng em nói gì đây?”
Tuy rằng chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang đánh trúng đầu Lục Kiến Nghi, biết điều này khiến anh rất đau lòng.
“Thật sự là anh ta!”
“Anh ấy không cố ý, anh ấy giống anh, cũng bị người ta bỏ thuốc.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô mang theo sự run rẩy, cực lực kìm nén nước mắt đang dần dâng lên trong mắt.
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô, lửa giận bốc lên lồng ngực, cháy rực khiến đầu anh đau như nứt ra, lý trí không còn, cả người đều mất khống chế.
“Em nói rõ toàn bộ chuyện này cho anh nghe, một chữ cũng không được bỏ sót.”
Cô lúng túng giãy dụa, đột nhiên cảm thấy mình yếu ớt như nắm bông, không có chút sức lực nào.
Hít cái mũi, cô mới kể đứt quãng.
“Buổi tối hôm đó, em mang đồ ăn lên, đứng ngoài gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đi ra, em thấy cửa không đóng, bèn đi vào trong xem xét, bên trong rất tối, không nhìn thấy gì cả. Bỗng nhiên có một bàn tay kéo em đi vào…”
“Em mang đồ ăn đến là ngày nào?”
“Ngày 12 tháng 5.”
“Vậy em mang vào phòng nào?”
“Em không biết là phòng 1202 hay là 1201, vốn em muốn mang đến phòng 1202, nhưng mà hôm đó biển số phòng bị đồ trang trí bữa tiệc che mất, cho nên em mới nhìn không rõ.” Cô cúi đầu nói.
Trong mắt Lục Kiến Nghi hiện lên ánh sáng sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment