Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 740

Chương 740: Không tìm thấy Mã Tư Ngọc Nhưđâu hết
Cô ta nghiêm túc nghi ngờ người của phòng bếp đã bị Hoa Hiền Phương thu mua, hạ độc ở trong thuốc của cô ta, cô ta yêu cầu ông chủ phải đuổi việc toàn bộ người làm việc trong phòng bếp ngày hôm ấy, không được bỏ sót một ai.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Ông chủ có chút khó xử: “Nếu như đuổi toàn bộ người thì phòng ăn không thể tiếp tục hoạt động được. Mấy ngày nay có bão tuyết, tuyết rơi nhiều phủ kín khắp nơi, khách cũng sẽ dừng chân nghỉ tạm trong khu du lịch. Không có đầu bếp thì mọi người ăn cái gì đây?”
“Đó là chuyện của ông, ông tự nghĩ biện pháp đi, tóm lại không được giữ lại dù chỉ một người, nếu không tôi sẽ cho người đóng cửa nơi này của ông.” Thái độ của Tư Mã Ngọc Như hết sức cương quyết, không cho thương lượng đường sống.
Ông chủ không còn cách nào khác đành phải cầu xin Lục Vinh Hàn tha thứ.
Lục Vinh Hàn đốt một điếu xì gà: “Cứ như vậy đi, bên này tôi sẽ sắp xếp người phụ trách chuyên môn tiến hành khảo sát tất cả nhân viên của khách sạn, nếu có thể thông qua khảo nghiệm sẽ giữ lại, còn không qua được thì giao cho cảnh sát xử lý.”
“Được, làm như vậy đi, giữ trong lòng không thể dò xét được nhân viên, tôi nhất định nghiêm túc xử lý để cho mười tám đời tổ tông nhà nó cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.”
Ông chủ gật đầu, dám quấy rối ở khu du lịch của ông ấy lại còn đắc tội nhân vật lớn, đúng là chán sống rồi. Nếu bắt được người phục vụ đã hạ độc thì ông ấy sẽ dạy dỗ người đó cho ra nhẽ, để người đó phải hối hận khi đã sống trên thế giới này.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc, chỉ trong một buổi tối đã phủ kín toàn bộ ngọn núi.
Buổi sáng, bọn nhỏ hào hứng chạy ra bên ngoài đắp người tuyết, chơi trượt tuyết.
Trong hang núi đặc biệt có sân trượt tuyết, nơi này cũng là địa điểm hợp lý để chơi trượt tuyết.
Lục Kiến Nghi chuẩn bị sau khi tuyết ngừng rơi sẽ dẫn con đi trượt tuyết.
Chỉ là tuyết vẫn rơi rất nhiều.
Nhiệt độ trong hang núi vô cùng thấp.
Giờ phút này bên ngoài đang dưới tám độ.
Hoa Hiền Phương lo lắng bọn họ bị cảm lạnh nên không để chúng chơi ở trong tuyết quá lâu.
Bọn nhỏ đắp một người tuyết rất lớn, Hứa Kiến Quân gọi nó là Lucy.
Đi vào bên trong phòng, vỗ tuyết trên người xuống, bọn nhỏ chạy tới trước lò sưởi vừa uống nước trái cây nóng hổi vừa nghe Lục Sênh Hạ kể chuyện.
Lục Sênh Hạ thích kể những câu chuyện đáng sợ, mặc dù Tư Mã Ngọc Thanh rất sợ nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe cô bé nói.
Ba túi sữa nhỏ ở trên giường bò tới bò lui giống như đang tranh giải cuộc đua ai bò nhanh hơn vậy.
Niên Niên đang nằm nhiệt tình gặm ngón chân của mình.
Tiểu Dao nhìn cậu nhóc cười to: “Thật là một con mèo nhỏ tham ăn, ngay cả ngón chân của mình mà cũng gặm được nữa.”
“Chị, nó biết mình vẫn là một đứa bé đấy.” Tiểu Diệp nghiêm túc nói.
“Lúc mình còn là một đứa bé cũng không gặm chân bao giờ cả.” Tiểu Dao nghiêng đầu nhỏ nói.
Hứa Kiến Quân nhìn bọn họ cười: “Bây giờ các em vẫn là em bé đấy, bao giờ lớn lên như anh trai thì mới gọi là người lớn cơ.”
Tiểu Dao bò đến chiếc đàn dương cầm nhỏ trước mặt, bắt đầu đàn lên những bài hát đơn giản.
Tiểu Diệp thì cầm bút lên vẽ trên tờ giấy trắng.
Niên Niên đang gặm ngón chân nhỏ của mình thì leo lên chân của Hoa Hiền Phương, đưa đôi tay nhỏ bé kêu lên.
Hoa Hiền Phương biết chắc là nó cảm thấy chân mình không có mùi vị gì nên muốn gặm đồ chơi mài răng đây mà.
Cô cầm đồ chơi mài răng đưa cho nó, nó vui vẻ bò trở về chỗ vừa nhìn Tiểu Diệp vẽ vời vừa gặm đồ chơi mài răng.
Lục Kiến Nghi đi đến ngồi vào bên cạnh Hoa Hiền Phương.
“Bây giờ tuyết đang rơi nhiều, chỉ có thể chờ tuyết ngừng rơi thì trực thăng mới tới được.”
“Không sao cả, bọn nhỏ cũng đang chơi rất vui vẻ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được.” Hoa Hiền Phương cười nói.
“Một vài người chưa chắc sẽ dừng lại, chúng ta vẫn phải canh chừng một chút.” Lục Kiến Nghi nhắc nhở.
Tư Mã Ngọc Như trốn trong góc cách đó không xa đang lén nhìn bọn họ bằng ánh mắt hung ác.
Cô ta hận đôi mắt mình không phải là mũi tên nhọn có thể xuyên thấu lòng của Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.
Chỉ cần bọn họ chết, cô ta và Lục Vinh Hàn có thể trở lại nhà họ Lục một lần nữa, tiếp tục nắm giữ quyền lực quản lý, đến lúc đó con trai Ngọc Thanh sẽ là người thừa kế tiếp theo.
Nghĩ đến đây thì tâm trạng cô ta lại vui vẻ thêm.
Bây giờ là thời cơ tốt để ra tay, cô ta không thể bỏ qua được.
Cô ta lén lút trở về phòng lấy điện thoại, sắp xếp người em trai còn ở đây thực hiện theo lệnh của cô ta.
Lần này cô ta quyết liều mạng.
Buổi tối, Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là Lục Vinh Hàn.
“Hiền Phương, hôm nay con có thấy Ngọc Như ở đâu không?”
“Không có ạ, làm sao vậy?” Hoa Hiền Phương hỏi.
“Đã trễ như thế này mà cô ta vẫn chưa về, không biết chạy đi nơi nào rồi?” Lục Vinh Hàn nói.
“Không biết lại muốn giở trò gì đây?” Lục Kiến Nghi cười nhạo, kể cả Tư Mã Ngọc Như chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến anh.
“Cho dù cô ta đang suy nghĩ gì thì cũng không có khả năng muộn như vậy mà không quay về, ở bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều lắm.” Lục Vinh Hàn nói.
“Yên tâm đi, cô ta không có việc gì đâu, bố chưa nghe người ta từng nói người ác thì thường sống lâu sao?” Mặt Lục Kiến Nghi lạnh lùng.
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Lúc ăn cơm trưa không phải bố ăn cùng một chỗ với cô ta sao?”
“Sau khi ăn cơm xong, bố trở về phòng ngay, cũng không biết cô ta làm gì mà đến giờ vẫn chưa quay về.” Lục Vinh Hàn nói.
“Bố lo lắng thì tự mình đi tìm đi, cô ta sống hay chết không liên quan gì đến chúng tôi cả.” Giọng nói của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh lẽo, so với tiết trời đông giá rét ngoài cửa sổ còn lạnh hơn.
Hoa Hiền Phương vỗ vai anh, nhìn Lục Vinh Hàn nói: “Sau khi ăn cơm trưa con cũng không gặp cô ta.”
Thấy mặt Lục Kiến Nghi dần mất kiên nhẫn, Lục Vinh Hàn chỉ có thể rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Hoa Hiền Phương kinh ngạc nói: “Tư Mã Ngọc Như sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu thật sự có người muốn hạ độc cô ta, trước khi không tìm được người, cô ta có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không quen không biết, có liên quan gì đến chúng ta sao?” Lục Kiến Nghi ôm ngang cô lên, đặt lên giường lớn rồi tắt đèn ngủ.
Hoa Hiền Phương không ngủ được: “Cho dù cô ta độc ác thì cũng là mẹ của Sênh Hạ và Ngọc Thanh, chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được?”
“Tối hôm qua em lại bị ánh sáng của Đức Phật chiếu sáng khắp nơi nên sinh lòng thánh mẫu rồi à.” Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay ra ôm lấy eo thon của cô.
Cô nhanh chóng gạt tay anh ra: “Cẩn thận đè vào con đấy?”
Lục Kiến Nghi lúc này mới nhớ ra trong bụng của cô còn có một đứa bé nữa.
“Nó cũng thật tốt tính, không náo loạn giúp em ăn được ngủ được.”
“Vốn dĩ bị anh chê, nó đương nhiên phải ngoan ngoãn một chút, nếu không khi sinh ra lại bị gọi Lục Dư Thừa thật thì sao.” Hoa Hiền Phương lườm anh.
Lục Kiến Nghi không nhịn được cười: “Nếu nó ngoan như vậy thì anh miễn cưỡng chấp nhận nó, anh sẽ đặt cho nó một cái tên dễ nghe hơn.”
“Người làm bố như anh đến em cũng ghét bỏ.” Hoa Hiền Phương nhéo mũi anh.
“Không còn cách nào khác, vợ anh vĩnh viễn đứng vị trí thứ nhất.” Lục Kiến Nghi quay đầu ngậm lấy miệng nhỏ nhắn của cô…
Vào lúc nửa đêm, hai người đang ngủ say lại bị đánh thức.
Tư Mã Ngọc Như vẫn chưa về, Lục Vinh Hàn kêu gọi tất cả bảo vệ trong khu du lịch bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm cô ta.
Bọn nhỏ cũng tự nhiên bị đánh thức, Lục Vinh Hàn biết bọn nhỏ cũng chưa gặp Tư Mã Ngọc Như.
Khu du lịch xây ở trong hang núi, bốn phía đều hoang vu, nếu Tư Mã Ngọc Như đi ra ngoài rất có thể sẽ gặp thú dữ.

Bình Luận (0)
Comment