Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 786

Chương 786: Nhân chứng vật chứng đều ở đây.

Vẻ mặt Đỗ Di Nhiên vì xấu hổ mà nhăn nhím lại: “Các người đừng ở đây cố ý tính toán, bàn âm mưu gì đó. Tôi vẫn luôn rất tỉnh táo, đầu óc rất tỉnh táo, thấy cũng rất rõ ràng. Người ở với tôi lúc đó là Lục Kiến Nghi, anh ấy còn nói rất nhiều lời tình ý với tôi. Anh ấy nói vóc dáng tôi đẹp hơn Hoa Hiền Phương, quyến rũ hơn Hoa Hiền Phương, anh ấy đã chán Hoa Hiền Phương, không có hứng thú với cô ta nữa.”
Lòng Hoa Hiền Phương đầy nặng nề, cũng không phải vì lời nói của cô ta, mà vì người đàn ông trong video.
Hai ngày nay tới thành phố Tinh Không, cô cũng không thấy một người đàn ông nào tương tự Lục Kiến Nghi.
Sau khi trúng mê hương, con người có thể mất trí nhớ tạm thời, thậm chí có vài người có thể sẽ bị điều khiển.
Nếu thật sự Lục Kiến Nghi đã trở về, bản thân lại không nhớ thì cô nên làm gì đây?
“Cô Đỗ, tôi biết, trong lòng cô, bất kể thế nào thì cô cũng không thể chấp nhận một khả năng khác, nhưng chuyện này có rất nhiều nghi vấn, chúng ta phải điều tra thật rõ.”
“Theo tôi thấy, không phải chỉ có mình Trần Lục đâu, nhất định còn có người cấu kết với cô ta làm việc xấu.” Lục Sênh Hạ nói: “Nếu có người ngoài đi vào, bảo vệ nhất định sẽ cảnh giác, nếu là người trong nhà gây án thì lại khác. Kẻ đó chẳng những quen thuộc biệt thự này, còn quen người nhà họ Đỗ, muốn ra tay, không phải chuyện gì khó cả.”
Cô nhỏ Đỗ cười nhạt: “Không chừng hết thảy những chuyện này đều do các người làm, các người phát hiện Lục Kiến Nghi xảy ra quan hệ với Di Nhiên, muốn tiêu huỷ chứng cứ, tẩy trắng cho cậu ta, muốn che đậy chuyện này.”
“Nếu chúng tôi làm thì sẽ không để lại camera ở cửa nhà kính.” Lục Sênh Hạ nói: “Cô nhỏ, đây là lần đầu tiên chúng tôi tới nơi này, không quen mọi thứ ở đây, thậm chí không biết phòng giám sát ở đâu, cô nói xem chúng tôi làm thế nào để xóa video chứ?”
Cô nhỏ Đỗ bẹt miệng: “Thật ra chuyện nam nữ yêu đương là chuyện bình thường, cho dù làm rồi cũng không sao, cần gì phải che giấu chứ?
Hoa Phi cười chế giễu: “Vậy sao cô không hỏi cô Đỗ đã làm chuyện xấu xa gì? Lại dám dùng mê hương quyến rũ anh rể tôi, tôi nên nói cô ta không có liêm sỉ hay là hèn hạ chứ?”
Lâm Đại Dao tiếp lời câu ta: “Chúng tôi nể mặt cụ bà và cô nên mới tạm thời không truy cứu việc này, mong rằng cô cháu các người có thể tự trọng. Nếu chuyện xấu mặt này mà bị truyền ra ngoài, người mất mặt chỉ có cô Đỗ mà thôi, anh rể chúng tôi là người bị hại.”
Lời này giống như là một cái bạt tai vô tình đánh vào mặt Đỗ Di Nhiên, đánh cô ta lệch cả mặt.
“Tôi không dùng mê hương, tôi không làm gì cả, đây chỉ là hương xông bình thường thôi. Từ đầu tới cuối tôi luôn tỉnh táo, nếu là mê hương thì tôi đã hôn mê lâu rồi.”
“Cô có ngất đi mà, trong rừng cây, không phải chính miệng cô nói cô đã ngất đi sao? Tôi nghe được mà.” Lục Sênh Hạ nói. Cô bé đi phía trước, đương nhiên nghe được nhiều nhất.
“Đó là do hưng phấn quá độ, cô chỉ là đứa con nít, không hiểu được đâu.” Đỗ Di Nhiên nói không kiêng nể gì.
Lục Sênh Hạ tức giận liếc cô ta: “Ngất thì ngất, làm gì có nhiều lí do thế chứ. Rõ ràng cô là gái, lại đổ cho anh tôi. Đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, lại thiếu tình dục như vậy, thật là chưa bao giờ nghe tới.”
“Tôi thấy cô ta là vì tham mà sinh hận. Cô ta thầm mến anh rể tôi, anh rể tôi không để ý tới cô ta, nên cô ta sinh lòng oán hận, làm ra chuyện này, muốn trả thù anh rể tôi. Không chừng người đàn ông kia là do cô ta sắp xếp. Ngay cả mê hương cũng lấy được, nhất định còn có người thay thế.” Hoa Phi nói.
“Đúng, Phi phân tích quá đúng. Cô Đỗ đúng là nhiều mưu mẹo. Làm như vậy, chẳng những có thể ly gián quan hệ giữa chị tôi và anh rể, còn có thể phá hỏng quan hệ giữa nhà họ Đỗ và nhà họ Lục. Nhất định là cô vô cùng không muốn Sênh Hạ gả cho Chấn Diệp, nếu nhà họ Đỗ vì chuyện này mà xích mích với nhà họ Lục, cuộc hôn nhân này cũng thất bại.” Lâm Đại Dao suy nghĩ cặn kẽ rồi nói.
“Các người im miệng cho tôi, các người tưởng tượng phong phú như vậy, sao không đi viết tiểu thuyết đi chứ? Đàn ông nào có ai ăn chay, rõ ràng chính anh ta không kiềm chế được, xảy ra quan hệ với tôi, sau chuyện này lại không chịu nhận.” Lửa giận của Đỗ Di Nhiên bốc lên cực cao, vốn dĩ cô ta muốn chộp lấy Lục Kiến Nghi, để anh ly hôn với Hoa Hiền Phương, kết hôn với cô ta, nào ngờ lại phức tạp như vậy.
Hoa Hiền Phương hơi híp mắt, ánh mắt sắc bén như mắt ưng: “Cô Đỗ, cho dù lùi lại mười ngàn bước, thật sự xảy ra quan hệ thì đã sao chứ? Không phải do cô trăm phương ngàn kế cầu xin anh ấy chơi cô sao?”
Cô cố ý dùng chữ “chơi”, đánh lên mặt Đỗ Di Nhiên thật vang, miệng cô ta cũng lệch đến tận mang tai.
Cô nhỏ Đỗ vỗ vai cô ta, bảo cô ta yên tâm, đừng nóng vội.
“Mợ chủ Lục, trước khi biết rõ sự thật, cô làm nhục Di Nhiên như vậy không tốt đâu. Không chừng là do tổng giám đốc Lục không kiềm chế được, chủ động xảy ra quan hệ với Di Nhiên. Di Nhiên là người có thân phận, không thể tuỳ ý đùa bỡn được, tổng giám đốc Lục không cho Di Nhiên một câu trả lời, sợ là không bỏ qua được.”
“Làm đĩ còn đòi lập bàn thờ hả? Nói muốn có câu trả lời thì Đỗ Di Nhiên phải cho anh rể tôi một câu trả lời mới đúng chứ? Anh rể tôi là người quản lý nhà họ Lục, bất kể là ai, dám hại anh ấy, chính là tìm chết!” Hoa Phi nói.
Cô nhỏ Đỗ còn muốn nói tiếp nhưng lại bị bà cụ Dỗ cản lại: “Tuyết Phù, con chạy tới đây xen vào làm gì? Mẹ đã nói rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, không cho phép con và Di Nhiên càn quấy nữa, tìm được Trần Lục mới là chuyện quan trọng nhất.”
Mục đích của đối phương là hy vọng nhà họ Đỗ và nhà họ Lục xảy ra mâu thuẫn, bà ta tuyệt đối sẽ không trúng kế.
Ngay lúc này, quản gia mang một người giúp việc đi vào.
“Thu Hương nói từng nhìn thấy cậu Lục ở gần nhà kính trồng hoa.”
Ánh mắt cô nhỏ Đỗ sáng lên: “Cô nhìn thấy thật sao?”
“Dạ, cậu Lục đi ngang qua tôi, vào nhà kính.” Người giúp việc Thu Hương gật đầu: “Lúc ấy đường không có đèn, trời cũng tối, nhưng có trăng sáng, tôi vẫn có thể nhận ra câu Lục.”
Đỗ Di Nhiên trở nên kiêu căng phách lối: “Các người còn nói được gì nữa? Nhân chứng vật chứng đều có cả, chẳng lẽ còn muốn cãi nào?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi nói: “Đối phương đã cải trang thành anh tôi, dưới ánh sáng mờ, người giúp việc nhận nhầm là anh ấy, cũng không có gì lạ cả. Cũng giống cô nhận nhầm người thôi.”
Lục Kiến Nghi đi tới trước mặt người giúp việc: “Cô chắc chắn là tôi chứ?”
“Ừm… Đúng vậy.” Người giúp việc hơi co ro lại, nói: “Tôi có chào anh, nhưng anh không để ý tới tôi.”
“Đương nhiên người đó sẽ không để ý tới cô, vì vừa mở miệng sẽ bị lộ ngay.” Hoa Hiền Phương nói.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà dối mình gạt người, lúc ở trong nhà kính, anh ấy nói rất nhiều lời tình tứ với tôi.” Đỗ Di Nhiên cười gằn.
“Những lời cô bịa ra, cô cho rằng tôi có tin không?” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Đỗ, cô thật đáng thương.”

Bình Luận (0)
Comment