Chồng Già

Chương 29

Chương 29: Gió tầng gió mây tầng mây.

- Chát!

Tiếng tát vang dội vang lên giữa không gian im lặng. Lý Cao mặt lệch sang một bên, một đường tơ máu theo khoé mép chảy xuống. Đối diện là Lưu Sang đang tức đến run người. Hắn hoàn toàn tin tưởng rằng huynh đệ hắn tuy xuất thân bần tiện nhưng nhân cách không hạ tiện, không ngờ là hắn có mắt như mù mới nhìn sai người. Huynh đệ tốt của hắn không chỉ cùng nhau bắt nạt một tiểu cô nương tay yếu chân mềm, đến cả nam tử có chút nhan sắc cũng muốn cùng nhau đè ra cưỡng bức.

- Chẳng trách... chẳng trách nàng ta không muốn ra mặt. Người như các ngươi không ai cứu nổi. Các ngươi có biết người ta là ai không mà dám giở trò đồi bại đó?

Thất Tam và đám người đồng loạt quỳ xuống, hắn hai hàng lệ không ngừng lắc đầu. Vốn dĩ chỉ cho rằng đó là gã nam sủng hay tình nhân của nữ nhân kia, lại không ngờ ...


Lưu Sang quay đầu bước nhanh ra khỏi căn phòng cũ. Đằng sau đám huynh đệ vẫn đang bối rối không biết phải làm sao.

- Đại ca, giờ phải làm sao? - đám người Đình Tùng sốt ruột giữ lấy hắn hỏi.

- Nếu là lúc trước khi bọn hắn hành động có hỏi qua đại ca hay ta một câu, chuyện đã không tới bước này. Giờ chỉ có cách chặt đứt quan hệ với bọn hắn thì trên dưới mạng người trong Thập Bát hội mới bảo toàn. - Huyễn lạnh lùng nói.

- Có cần đến mức như vậy không? - Đình Tùng không đành lòng nhìn qua sáu gương mặt thất thần tới tuyệt vọng của đám Thất Tam. - Chúng ta còn chưa biết kẻ kia là ai cơ mà.

- Vậy ngươi nghĩ một kẻ như thế nào mà đến Quỷ cung cũng không dám ra mặt? Nàng ta thậm chí còn không trực tiếp cảnh báo mà phải dùng phương thức như vậy. Chứng tỏ kẻ kia tuyệt đối sẽ không tha thứ cho họ. Giờ họ vẫn là người của Thập Bát hội thì món nợ này sẽ tính lên đầu đại ca và tất cả chúng ta. Mạng chúng ta thì cũng thôi đi, còn cha mẹ vợ con của tất cả. Chẳng nhẽ chỉ vì họ sai, tất cả đều phải chết theo?


- Huyễn!

- Ta hiểu rồi.- Dần khom lưng dập đầu - Đình Tùng huynh không cần nói thay chúng ta nữa. Ngay từ đầu ta đã cảm giác không ổn nhưng lại không khuyên ngăn mọi người. Giờ tới nước này, chỉ mong đại ca và mọi người bảo hộ cho cha mẹ vợ con chúng ta. Như vậy chúng ta chết cũng không còn gì hối tiếc.

Nghe từng tiếng dập đầu vang dội phía sau lưng, Lưu Sang nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Hắn không quay đầu mà bước đi. Huyễn cùng huynh đệ phía sau lặng lẽ bước theo thủ lĩnh, hướng tới chính đường Vũ gia mà bước tới.

Ở trước mặt Vũ lão gia, Lưu Sang nặng nề mà dập đầu.

- Chúng đệ làm bậy, là do Lưu Sang quản thúc không nghiêm. Mọi tội lỗi Lưu Sang xin gánh chịu. - Ở sau lưng, đám huynh đệ đau lòng, muốn đứng lên ngăn cản, lại bị hắn giơ tay cản lại. - Chỉ xin Vũ gia chủ cho chúng ta cơ hội được diện kiến vị công tử kia.


Vũ Văn Hoài quả thực đau lòng nhi nữ, nhưng hắn biết nàng có chủ ý của riêng mình, cũng không tiện chen vào. Hơn nữa, để Thập Bát Quái thiếu món nợ này, về sau có lúc cần đến cũng không tồi. Nhưng nhắc đến Trình Văn Lãng, hắn không khỏi nhìn đám Lưu Sang bằng ánh mắt thương hại.

- Người kia tạm thời đang ở trong Vũ gia. Chỉ có điều, hắn đang không ổn lắm...

- Xin hỏi quý tính đại danh của công tử đó, Lưu mỗ nhất định sẽ tới bồi tội.

- Các hạ hẳn biết Trình tướng nắm giữ thế lực lớn ở trong triều? - Nhìn vẻ mặt ngây ra của đám người, Vũ Văn Hoài không ngại bổ sung. - Người kia là Trình Văn Lãng, đích tôn của tể tướng đương triều Trình Văn Thế.

Nói tới Trình tướng, có ai mà không biết Trình gia nhiều đời độc đinh. Mỗi thế hệ chỉ cho ra được duy nhất một nhi tử. Huống hồ nhi tử này lại là viên ngọc ấp trong tay Trình Văn Thế. Đừng nói là nâng trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan, mà người này đích xác là miếng thịt đầu qủa tim của Trình tướng. Nghe nói vị kia được chiều như tổ tông trong tướng phủ, so với con em đế vương cũng chẳng thua kém nửa phần. Sinh ra đầu óc đã thông tuệ, nhưng lại mang gương mặt khả ái nên mới rước lấy không ít tin đồn thất thiệt là nữ cải nam trang. Trình Văn Thế cũng không vì thế mà phiền lòng, tất cả những kẻ buông lời nghi ngờ giới tính đích tôn hắn, đều có chung kết cục: gia môn bất hạnh, người chết tiền mất, tán gia bại sản. Một người gây hoạ, cả họ chịu theo.
Rõ ràng giữa ngày đông lạnh ngắt, Lưu Sang lại đầy một đầu mồ hôi. Nếu chỉ là buông lời trêu cợt đã phải tán gia bại sản, vậy nếu biết người của hắn khi nhục tôn nhi nhà mình... khỏi cần nói, e rằng Thập Bát hội có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi bàn tay của lão hồ ly Trình Văn Thế.

- Người cứu được các ngươi e rằng ngoài nữ nhi kia của ta, tuyệt đối không có người thứ hai.

- Chỉ tiếc, nàng từ chối giúp chúng ta.

- Không chém các người một đao là nhân từ rồi, còn có thể giúp mới là chuyện lạ. - Vũ Văn Hoài mỉa mai. - Tuy nhiên, ta không phải không có cách.

- Xin Vũ gia chủ chỉ điểm. Ân tình này Thập Bát hội tuyệt đối không quên. - Lưu Sang cùng đám huynh đệ như vớ được cọng rơm cứu mạng mà dập đầu.

- Nói là có cách, nhưng thực ra là chỉ có thể đảm bảo mạng sống của những người còn lại trong Thập Bát Quái, còn sáu tên kia... Ta e là vô phương.
- Điều này chúng ta hiểu. Tội lỗi do bọn họ gây ra, bọn họ phải gánh lấy. Chỉ mong những người vô tội không liên quan đừng bị kéo vào.

- Nếu đã quyết định như vậy, vậy trước đó ta có ba điều muốn các ngươi lập thệ.

- Xin Vũ gia chủ cứ nói. Đừng nói ba điều, dù là ba mươi điều Lưu mỗ cũng chấp thuận.

- Một, cho dù là làm gì đi nữa, các ngươi phải đảm bảo an nguy của nữ nhi ta. Hai, sau khi chuyện thành công, các ngươi cả đời này phải bảo hộ cho nó, bất kể người nó đối mặt là ai. Ba, chuyện xảy ra sắp tới phải hoàn toàn bí mật.

Vũ Văn Hoài nheo mắt, nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng. Lưu Sang liền hiểu rõ, chuyện lần này không có kẻ chết thay, Thập Bát hội tuyệt đối không có đường sống.

***

Trình Văn Lãng sau khi tỉnh dậy liền thấy một đôi mắt tròn xoe đang nhìn hắn. Đôi mắt lúng liếng, trong suốt như mặt nước hồ thu. Nàng nhìn hắn chăm chú y như trong mỗi giấc mơ hắn khao khát thấy.
- Trình công tử, đã mùng ba tết rồi. Ngươi mà không dậy thì ta đi hội một mình đấy.

- Chẳng phải còn Lang Quân công tử kia sao?

- Ngươi nói đúng, thế mà ta quên mất. Như Ngọc, đi mời... - Câu bông đùa còn chưa nói hết, ở một bên Trình Văn Lãng đã níu lấy tay áo nàng.

- Nàng thật vô lương tâm.

- Sao bằng công tử đây, miệng nói không sao mà sốt cao tới hai ngày. Rõ ràng đã tỉnh lại cứ để người ta lo lắng tới mất ăn mất ngủ.

- Nhìn nàng không giống mất ăn mất ngủ. - Trình Văn Lãng cười.

- Có lão cha ta sắp héo mòn kia kìa.

Nhìn nàng cười nói lòng hắn cũng đắm say. Hắn không phải là muốn nàng lo lắng, chỉ là hắn không có cách nào đối diện với sự thật rằng hắn là kẻ nhu nhước, yếu đuối. Hắn nằm trên giường, nghĩ mãi về bản thân cho tới khi nàng tới ngồi bên, dùng sự tĩnh lặng an ủi vỗ về hắn. Trái tim hắn như được sưởi ấm trong dịu dàng, nàng rõ ràng không nói cũng chẳng hứa hẹn bất cứ điều gì với hắn nhưng hắn biết, trong trái tim nàng vẫn có chỗ cho hắn.
Trình Văn Lãng bất chợt chống người dậy, dùng cơ thể đơn bạc ôm lấy cô nương hắn yêu thương vào lòng. Hương bồ kết thơm ngát trên tóc nàng, từng sợi mềm mại vấn vương bên vai hắn, tựa như nỗi lòng hắn lúc này. Hắn yêu nàng, hắn nguyện chờ đợi nàng, hắn nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ nàng. Trình Văn Lãng khát cầu một nụ hôn. Đôi môi tựa nụ hồng non nớt ở trước mắt hắn, hơi thở thơm nhẹ làm đảo điên tâm trí hắn, ánh mắt nàng ấm áp, soi vào bóng hình hắn đầy bao dung. Trình Văn Lãng run run chạm lên khoé môi nàng. Nhưng ngay khi hơi thở vấn vít hoà vào nhau...

- Rầm.

Cửa bật mở, Như Hoa Như Ngọc cười tới vô tội bước vào, theo sau là Nguyệt Nương mang theo phong thái con nhà nề nếp, không nghe, không hỏi, không nhìn.

- Chủ nhân, đã tra ra kẻ đứng sau giật dậy.
- Ta nghe được. Không cần nâng cao khẩu âm như vậy.

Khác với khuôn mặt thất thần cùng tiếc nuối của Trình Văn Lãng, An rất tỉnh queo mà vuốt áo đứng dậy, trong lòng âm thầm mà gào thét : đồng chí, kẹo ngọt chia rồi, còn không mau xốc lại tinh thần lên. Ông nội đồng chí mà thấy đồng chí thế này, trên dưới Vũ gia biết sống ra sao. Ôi, làm người thật là thất bại mà, mỹ nhân kế cũng không xong.

Cánh cửa phòng khép lại, nghe tiếng bước điềm nhiên đi xa, Trình Văn Lãng đã không còn mang gương mặt của kẻ si tình kia nữa. Khuôn mặt vốn khả ái lúc này lại mang một vẻ lạnh nhạt tới hờ hững. Bên cửa sổ, cành cây khô vẫn phủ một tầng tuyết như bông, một con chim tước nhỏ buông đôi cánh bé xíu, lao qua khung cửa. Trên chân nó đeo một một chiếc vòng vàng, khều nhè nhẹ lên vai hắn. Bỗng dưng hắn cất lời, lời nói lạnh tựa như hàn băng.
- Gϊếŧ!

Con chim đeo vòng vàng như biến thành khói vàng, tan biến vào hư vô không để lại dấu vết.

Bước ra khỏi phòng, An rất điềm nhiên nhìn gương mặt bất mãn tới trướng đỏ của đôi tỷ muội Như Hoa Như Ngọc.

- Có ý kiến gì thì nói đi. Nghẹn như thế ta nhìn cũng không xuôi.

- Chủ nhân, tỷ muội hai người chúng ta ở ngoài nhìn vào, thấy người đối với họ Trình kia như vậy có chút không thoả đáng.

- Vậy theo các ngươi ta nên làm thế nào?

- Nô tì không dám. Chúng ta biết người làm việc có dụng ý riêng của người. Nhưng chẳng lẽ người không thể đặt cung chủ trong lòng mỗi khi làm việc gì đó sao?

Này là đang lên án nàng thủy tính dương hoa, không chung thủy đây mà. An bỗng nhiên nhớ lại, cái thời khi nàng còn là cô nhóc học cấp ba mười mấy tuổi đầu, mỗi lần đọc tiểu thuyết, nàng cũng thường hay ném đá mấy cái tuyến nhân vật lăng lơ, thủy tính dương hoa, còn ca ngợi nữ nhân chính chuyên chung tình. Ở cái tuổi đó, có lẽ đen là đen, trắng là trắng, mọi thứ đều rõ ràng và chẳng chứa chan bất cứ ưu phiền hay ngờ vực nào cả. Cái thời đó chỉ muốn những cuốn truyện mà chân lý luôn là của nam chính nữ chính, họ yêu nhau say đắm không màng thế sự, cũng chả cần một lý do thực sự nào. Cứ gặp là yêu như lửa bỗng nhiên gặp gió. Như nước bỗng nhiên gặp mùa lũ, cá tôm chỉ để làm màu.
Sau khi lấy chồng sinh con, nàng mới phát hiện ra, tình yêu trong những cuốn tiểu thuyết đó chỉ tồn tại vì nó là lý tưởng. Mà cuộc đời thực lại khó khăn muôn vàn, khó khăn nhiều đến nỗi vùi dập con người đến mức quên luôn khái niệm lý tưởng là cái mẹ gì.

Nữ nhân chỉ thực sự có quyền lựa chọn khi họ còn trẻ khoẻ, còn nhan sắc. Nếu không biết tranh thủ để chọn lựa những điều tốt nhất cho mình, thì chờ đợi họ ở tương lai chỉ có nỗi tuyệt vọng và thống khổ mà thôi.

Những lời mật ngọt, kể cả những nụ hôn thì có là cái gì. Đến lúc nữ nhân trở nên vừa già vừa xấu thì người đàn ông bên cạnh họ sẽ cảm thấy mọi thứ đều là sai lầm của tuổi trẻ. Sẽ chẳng có gã nào còn biết khái niệm chung tình là gì đâu.

Cuộc đời không giống như cổ tích Lọ Lem đâu các gái. Gió tầng gió mây tầng mây, nồi nào rồi cũng sẽ úp vung nấy. Nếu bạn không phấn đấu để bản thân trở nên ưu tú, sẽ chả có kẻ ưu tú nào liếc mắt nhìn đến bạn.
Nhưng những lời trên An lại không có cách nào nói với hai cô gái trẻ trước mắt. Không thể nói với hai nàng rằng: chủ nhân hai nàng đang lợi dụng ưu thế của chính mình để đi tìm cơ hội hay tạo chỗ tốt cho bản thân trước khi về già được. Còn nói về lão cô gia, có trời mới biết lão có thể bảo hộ nàng tới năm nào tháng nào. Chỉ sợ vỏn vẹn mấy năm lão liền quy thiên, về với ông bà tổ tiên. Vậy lúc đó nàng phải làm sao đây.

- Ta tự biết giới hạn, các ngươi không cần lo chủ tử mình bị cắm sừng.

An phất tay áo, ung dung bước. Để lại sau lưng đôi tỷ muội luống cuống chạy theo sau.

Để để cập nhật chương 30, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight

https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d

Bình Luận (0)
Comment