Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 117

“Khương Kha, hết tết là con vào kỳ cuối của năm thứ tư rồi, con có dự định gì không?”

“Học tập thật tốt, cố gắng tìm việc.”

“Chuyên ngành của con là Văn học Trung Quốc, rất nhiều người ra trường xong đều làm giáo viên đúng không?”

“Vâng.”

“Bố ở đây cũng quen biết không ít, nhưng muốn sắp xếp công việc cho con trong trường trên thị trấn thì bố vẫn không đủ khả năng. Thế nên chuyện công việc con tự sắp xếp nhé.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Năm đó bảo con học trường nghề, nếu con nghe theo thì có phải tốt biết mấy rồi không! Có khi bây giờ cũng đi làm được bốn năm rồi đấy! Nói không chừng còn lấy chồng rồi.”

“…”

“Chuyện công việc con có dự định gì không?”

“Một là đến thị trường nhân lực nộp sơ yếu lí lịch, hai là thi công chức, chí it cũng phải làm nhân viên kinh doanh, tốt xấu gì cũng không chết đói được.”

Bố tôi gật đầu, “Nếu đã có kế hoạch vậy thì cứ làm theo. Có chuyện này bố phải nói với con, đến khi con tốt nghiệp tìm được công việc rồi, mỗi tháng gửi về nhà ba triệu. Để phụng dưỡng cha mẹ cũng được, hoặc để cho em con đi học cũng được, tóm lại là không thể ít hơn được.”

Tôi không lên tiếng ngay, chỉ nhìn sang dì Tống, ý kiến này 80% là của bà ta.

“Bố, bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học có thể tìm được công việc một tháng sáu triệu đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, con vừa mới tìm được việc chắc chắn phải tiêu rất nhiều tiền. Tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, tiền mua máy tính, tất cả đều cần tiền mà!”

Bố tôi do dự một lát, dì Tống lập tức tiếp lời ông, “Nói thì như thế nhưng Khương Kha à, con là người bình thường sao? Người bình thường có thể tự nuôi bản thân, tự kiếm học phí trong mấy năm học đại học à? Con không những có thể nuôi được bản thân mà còn có tiền để dành nữa! Đợi sau này đi làm rồi con hoàn toàn có thể vất vả thêm một chút, vừa làm hành chính vừa đi làm thêm. Tiền lương việc chính là để nuôi bản thân, lương làm thêm để gửi về cho gia đình!”

“Đúng thế.” Bố tôi nói, “Nhà ta nuôi con cũng không dễ dàng gì, con trưởng thành rồi cũng nên sớm chia sẻ gánh nặng cho gia đình. Ở nông thôn rất nhiều người làm chị ở cái tuổi này là có thể gánh vác cả gia đình rồi.”

Tôi không nói gì, không biết nên nói gì nữa.

Trong khoa tôi không ít người đến từ nông thôn, nhưng không ai đáng thương như tôi, từ bé đã sống trong cảnh bạo lực gia đình, sau khi mẹ bỏ đi ngoài việc đi học ra còn phải làm việc nhà, nấu cơm giặt quần áo. Sau đó bố tôi tái giá, không dễ gì mới bình thường được một chút, nhưng bọn họ nhìn thấy tôi là tức giận, tất cả mọi người trong nhà đều ghét bỏ tôi. Trong suốt thời gian học đại học, người nhà không một ai hỏi thăm, tiền học tiền sinh hoạt đều tự kiếm lấy.

Bây giờ tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu nhòm ngó đến tiền lương tương lai của tôi.

Tại sao tôi lại nhớ mẹ đến vậy, vì trong ký ức của tôi, những lúc tốt đẹp nhất đều có bà bên cạnh. Từ khi bà rời đi, những thứ tốt đẹp cũng dừng lại ở đó, bất hạnh lại tăng lên.

“Bố, con có thật là con gái của bố không?” Tôi quay sang nhìn ông.

“Sao mày lại nói thế?!” Ông ta đập bộp cái đũa xuống bàn, “Nếu mày không phải con tao, tao có thể đuổi mày ra ngoài ngay bây giờ!

“Khương Kha, không phải tôi nói cô đâu nhưng mà cô nói câu này thật đúng là mất dạy đấy.” Dì Tống lên tiếng, “Cô ở trong cái nhà này, tuy chúng tôi không cho cô đầy đủ nhưng cũng không để cô đói rét, hơn nữa cô còn khỏe mạnh trưởng thành. Bây giờ nếu cô đã có khả năng nuôi sống bản thân thì cũng nên chia sẻ gánh nặng với gia đình. Em cô sau này còn phải học cấp ba, còn phải lên đại học. Tôi với ba cô cũng phải dưỡng lão.”

“Đúng.” Tâm trạng của tôi bình tĩnh lại, “Dì tống nói không sai, tôi lớn rồi biết kiếm tiền rồi nên phụng dưỡng hai người. Nhưng hai người đừng có vội vã như vậy được không, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đấy! Các người cũng nên đợi đến lúc tôi kiếm được tiền, có tiền để dành mới có thể đưa cho các người chứ?”

“Tiền để dành ai chả biết là chỉ cần tiết kiệm là có? Cô không muốn đưa đợi đến khi tôi và bố cô chết rồi cô cũng có thể nói là không có tiền! Tiền thuê nhà, yêu đương, tiền sau này mua nhà, kết hôn, cái nào mà chẳng cần tiền?” Dì Tống cười, “Khương Kha của chúng ta giói lắm, cho gia đình một ít thì chỉ cần động não chút là xong thôi!”

“Dì Tống, dì xem trọng tôi quá rồi! Mới tốt nghiệp đại học, một tháng kiếm đươc hai nghìn đã là không tồi rồi, bà bảo tôi đưa cho bà một nghìn, đây đâu phải là con số nhỏ! Tôi nhớ là năm tôi vừa vào đại học, bà bảo một tháng cho tôi ba trăm nghìn, nói cứ như là nhiều lắm ấy!”

“Ba trăm nghìn đối với tôi mà nói đúng là rất nhiều đấy, nhưng ba triệu đối với cô chưa chắc đã là nhiều. Cô có dám nói rằng bây giờ cô không lấy được ba triệu ra không?” Ánh mắt bà ta sáng rực.
Bình Luận (0)
Comment