Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 170

Qua một lúc lâu, Trác tiên sinh không thấy tôi nói gì nữa, liền mở miệng nói: "Còn những người khác thì sao? Em không định phân tích một chút à?"

Những người khác...

Lúc này tôi mới chậm rãi mở miệng: "Bên phía Lý tổng... Nếu theo lời nói của hắn ta, công ty của bọn họ phụ thuộc vào sự sống còn của công ty chúng ta, lúc hắn ta nghe Chung Giai nói muốn đổi bên hợp tác, ắt phải sốt ruột."

"Buổi sáng, hắn ta luôn nói sẽ nhường một chút lợi ích, trước khi hắn ta tới nhất dịnh là phải nghĩ xong nhường lại bao nhiêu, vì một khách hàng lớn như vậy, công ty có thể bị tổn thất tới mức độ nào chứ, trước khi xuất phát, hắn ta cũng nhất định đã mắng Đường Châu Đốc, nói rằng sẽ phạt cô ta bao nhiêu, thậm chí sẽ đuổi việc cô ta, cho nên Đường Châu Đốc mới hận em như vậy. Trong trường hợp bị gây sức ép như vậy, Đường Châu Đốc ghét em thật ra cũng là điều bình thường."

Trác tiên sinh gật đầu, ý bảo tôi tiếp tục.

"Sau đó là quản lý hạng mục của công ty đối phương, buổi sáng hôm nay, cô ấy không nói lời nào cả, em tò mò không biết cô ấy đang nghĩ gì." Tôi nói.

"Trước kia em đã tiếp xúc với cô ta chưa?" Trác tiên sinh hỏi.

"Chỉ gặp thôi, công việc em đều trao đổi cùng với Đường Châu Đốc." Tôi nói: "Vị Lý tổng kia của bọn họ lại càng là lần đầu tiên."

Tôi dừng một chút: "Còn về phần chị Giai... Em cảm thấy chị ấy..."

Mấy chữ "một lòng vì công ty" còn chưa nói ra, trong lòng tôi giật mình, nhớ tới sáng nay khi ngồi trong xe trưởng phòng, sự trầm mặc của anh ta khi tôi nhắc rới Chung Giai khiến cho tôi chợt nảy ra ý khác."

Trác tiên sinh liếc mắt nhìn tôi qua kính chiếu hậu, cũng không thúc giục.

Tôi từ từ mở miệng, vừa vuốt tóc suy nghĩ, vừa nói: "Cho đến nay, em rất biết ơn chị Giai. Sau khi vào công ty, chị ấy luôn giúp đỡ em, tuy rằng không dạy cho em từng tí một nhưng chị ấy quả thực đã coi em như nhân viên chính thức vậy."

"Đặc biệt là ngày phát hiện ra lọ phun màu có vấn đề, lúc em còn đang ngẩn người, chị ấy đã gọi điện nhờ giúp đỡ, gọi người xử lý lọ phun màu kia rồi lại khẩn cấp phun lại lần nữa, phản ứng vô cùng nhanh, vô cùng lưu loát! Lúc đó em đã nghĩ, hi vọng bản thân mình sau này làm việc chính thức cũng có thể trở thành người giống như chị ấy."

Trác tiên sinh gật đầu: "Phản ứng khẩn cấp, đủ tư cách trở thành nhân viên chuyên nghiệp, mọi người đều nên như cô ấy vậy. Khi thời gian làm việc của em đủ dài, em cũng có thể như vậy, không cần phải hâm mộ."

Tôi gật đầu.

"Sau đó thì sao?" Anh hỏi.

"Sau đó..." Tôi nói: "Em cảm thấy có phải chị ấy giải quyết chuyện với công ty quảng cáo có phải là hơi quá hay không? Dù sao là lọ phun màu có vấn đề, chúng em phát hiện ra cũng đã được bù lại."

Tôi dừng lại một chút: "Chuyện này, rõ ràng có thể xử lý theo khả năng, cũng có thể nhẹ tay một chút, vì sao chị ấy lại mạnh tay như vậy? Nghe Lý tổng của công ty đối tác nói, hai công ty đã hợp tác nhiều năm rồi, theo lý thuyết hẳn là quan hệ phải rất tốt mới đúng chứ."

Tôi đem vấn đề này vứt cho Trác tiên sinh.

Trác tiên sinh nhìn tôi qua chiếc kính chiếu hậu, từ từ nói: "Chuyện này có vài khả năng, đầu tiên là khả năng lớn nhất, bức ảnh sai lầm này hoặc là đã sai từ khi Đường Châu Đốc gửi tập tài liệu rồi, hoặc là trước khi tiến hành phun màu vẽ đã bị người khác làm hỏng, những việc này đều không quan trọng, quan trọng là vì sao Chung Giai phải nắm lấy chuyện này không buông? Rõ ràng là việc nhỏ, hoàn toàn có thể giải quyết trên thương mại được, nếu quan hệ tốt, phía bên kia sẽ không thu tiền lọ phun màu này, mời mọi người ăn một bữa cơm là ok, nếu quan hệ bình thường thì để công ty đối tác thêm một chút lợi ích, hoàn toàn có thể bỏ qua nhưng Chung Giai lại muốn đổi bên hợp tác, làm cho đối phương cắt bớt người..."

Anh dừng lại một chút, nhìn vẻ mù mờ của tôi, liền trực tiếp nói ra đáp án: "Rất có thể Chung Giai đợi cơ hội này đã lâu rồi, cô ấy muốn đổi phía hợp tác, có công ty quan hệ tốt hơn đang chờ đợi, cô ấy chẳng qua là mượn chuyện để nói việc mình mà thôi."

Tôi gật đầu, phỏng đoán về sự trầm mặc của trưởng phòng ở trên xe, có lẽ chính là như vậy.

"Vậy khả năng tiếp theo thì sao?" Tôi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment