Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 240

Tôi có chút đắc ý.

Anh Trác chưa từng tiếp xúc với bố tôi và dì Tống, rất nhiều chuyện đương nhiên không thể hiểu được, tôi không muốn anh cho rằng tôi nói bậy bạ, lừa gạt anh, cách tốt nhất là để anh tự mình cảm nhận.

"Đúng, tiền không đủ 68 triệu." Tôi lặp lại một lần nữa.

"Thế bây giờ con có bao nhiêu?" Trong giọng nói của dì Tống truyền đến sự bực dọc.

"56 triệu." Tôi nói.

"Sao lại như thế? Vài ngày trước không phải đã chuẩn bị ổn thoả rồi sao? Nhà đang đợi khoản tiền này để lắp điều hoà đấy!" Giọng dì Tống nôn nóng.

"Dì Tống, lắp điều hoà không phải đã đủ rồi sao? Nhà lớn như vậy, lắp ở hai phòng ngủ, với một cái ở phòng khách thôi." Tôi nói, "Em trai sau này cũng lên thành phố học, ở nội trú, phòng của em ấy không cần phải lắp điều hoà đâu."

"Không lắp điều hoà? Khương Kha, sao mày lại nhẫn tâm như vậy? Em mày nó còn nhỏ như thế, đêm hôm nó không ngủ được, rồi ốm ra đấy thì làm sao? Hơn nữa, cho dù sau này ở trường, cuối tuần cũng vẫn về nhà, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, không ngủ được, không phải sao?" Dì Tống chất vấn, nói.

Người tôi bỗng thấy lạnh: "Dì Tống, tôi cũng đã từng như vậy mà."

"Mày sao có thể so sánh với em trai được?" Dì Tống thốt lên, "Mẹ mày đã không cần mày từ lâu! Mày muốn sống tốt thì đi tìm mẹ mày đi! Tao nghe nói, mẹ mày đi theo kẻ giàu lắm đấy. Hừ!"

Tiếng "hừ" của bà ta cực kì mỉa mai.

Tôi yên lặng, chuyện mẹ tôi bỏ tôi mà đi trước giờ vẫn luôn là cái gai lớn nhất trong lòng.

"Được rồi, mày cũng không cần phải đau lòng, mày giờ cũng lớn rồi, có thể tự kiếm tiền nuôi cái nhà này! Đợi mày đem đủ 340 triệu cho chúng tao thì mày hoàn toàn được tự do. Đây là việc tốt! Khỏi phải lo cho ông già của mày sau này." Dì Tống nói, "Mau về nhà đi, đừng có mè nheo nữa! Ở thành phố tốn bao nhiêu tiền? Thà đem tiền mày tiêu đưa cho bọn tao. Nhà này còn có thể nhớ tới tấm lòng tốt đẹp của mày."

Một lần nữa tôi lại đưa mắt về phía Trác, tính cách này của dì Tống, nóng nảy như vậy, tôi sợ nếu như tôi không đồng ý, bà ta có thể sẽ gọi 10 cuộc điện thoại nữa, thậm chí còn có thể đuổi lên tận huyện, vơ hết tiền trên người tôi.

Không ngờ rằng anh Trác cũng gật đầu, tỏ ý bảo tôi về.

Điện thoại tôi vẫn mở, nên không tiện hỏi anh Trác tại sao phải như vậy, chỉ đành trả lời trước với dì Tống: "Được, đợi tôi về."

Sau khi tắt máy, tôi nhìn anh Trác, muốn hỏi anh ấy tại sao?

"Em cứ đi giải quyết công việc trước đi, tôi ở đây đợi em." Trác nói, "Tối nay mình cùng ăn đêm."

"Anh chắc chắn là em sẽ không ở lại nhà?" Tôi cười hỏi.

"Em ở nhà thì sẽ ngủ ở đâu? Phòng khách hay sân thượng?" Anh Trác hỏi.

"Lần trước có mang quà về nên được ngủ ở phòng khách, những lần trước nữa thì ngủ ở sân thượng." Tôi trả lời, "Lần này em mang tiền về, chắc sẽ được ngủ phòng khách."

"Ở phòng khách thoải mái hơn ở khách sạn sao?" Anh Trác nói rồi mặc áo khoác, "Đi thôi, tôi đưa em ra bến xe. Đúng rồi, chuyến xe cuối cùng quay lên huyện là mấy giờ?"

"7 giờ 10 phút". Tôi nói.

"Đến lúc đó xem tình hình thế nào, nếu quá 7 giờ 10 rồi, gọi điện cho tôi, tôi gọi taxi đón em."

"Có xa xỉ quá không anh?" Tôi hỏi.

"Nếu taxi chỉ lấy em 20 nghìn thì sao?" Anh Trác cười hỏi tôi, "Anh đoán dì Tống kia cũng không muốn em ở nhà, mà chẳng qua là trùng hợp có xe taxi đón khách từ huyện em, tiện đường đưa khách du lịch về, chỉ thu tiền xăng thôi."

"Anh Trác, anh nói rất có lý!" Tôi vui vẻ.

Như thế vừa có thể giải quyết được công việc, lại vừa có thể được ngủ cùng anh Trác, ngày mai không cần phải nhớ nhung gì, ngủ dậy là có thể đi luôn.
Bình Luận (0)
Comment