Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 250

Bên ngoài phòng làm việc của anh Trác là phòng thư ký, nói cách khác, muốn vào được phòng của anh Trác đầu tiên phải đi qua phòng thư ký.

Tôi gõ cửa, mắt nhìn vào hai thư ký.

Thư ký Tống cười với tôi, nụ cười có chút bất đắc dĩ, thư ký Đinh mặc dù cũng cười nhưng nụ cười lại là nụ cười nghề nghiệp, không có chút tình cảm nào.

"Khương Kha, nhanh vậy sao? Trưởng phòng Thích cũng tới à?" Cô ta đứng dậy: "Mọi người chờ một lát, tôi đi vào xin chỉ thị của tổng giám đốc Trác."

"Đi vào đi!" Không đợi thư ký Đinh đi vào, âm thanh của anh Trác đã truyền tới.

Tôi nhìn trưởng phòng một cái, trường phòng bước vào trước, tôi đi sau lưng anh ta.

Đây là lần thứ hai tôi đi vào văn phòng anh Trác.

Bên cạnh cửa sổ màu trà có bồn hoa Tích Thủy Quan Âm lớn, chồng tài liệu trên bàn rất dày, có giấy có bút, có cà phê nóng còn có cả máy tính.

Càng quan trọng hơn là có anh Trác của tôi.

Điều hòa rất ấm, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngoài áo là một chiếc áo len ba lỗ màu xám, nhìn cực kỳ nho nhã.

Không hiểu sao tôi lại nhớ tới hình ảnh anh không mặc quần áo...

Tôi nhanh chóng cúi đầu, sợ ánh mắt thể hiện ra điều gì đó.

"Ngồi đi." Anh Trác mở miệng nói

Trưởng phòng ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc của anh Trác còn tôi thì đứng sau lưng trưởng phòng.

"Khương Kha, còn không mau đưa tài liệu cho tổng giám đốc Trác." Trưởng phòng thúc giục.

Tôi "vâng" một tiếng, tiến lên một bước đặt xấp tài liệu dày kia lên trước mặt anh, đồng thời mở miệng nói: "Tổng giám đốc Trác, phía trên là danh sách thực hiện, trong túi tài liệu là bản chính hợp đồng, dưới cùng là tập tài liệu tình hình thực hiện."

"Đừng đưa cho tôi." Anh Trác nói.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mắt anh Trác đã ở trên người trưởng phòng của tôi: "Thích Hiên dùng người, tôi luôn yên tâm, Khương Kha, cô mang mấy thứ này đưa cho thư ký Đinh, nói là tôi giao cô cho cô ấy."

"Vâng." Tôi lại lần nữa ôm lấy đồ, ra khỏi văn phòng ông Trác, giao lại cho thư ký Đinh.

"Đưa tôi làm gì?" Thư ký Đinh luôn có thái độ thù địch với tôi, vốn dĩ còn thoáng che giấu một chút, bây giờ cũng chẳng thèm che giấu nữa.

"Không biết, tổng giám đốc Trác nói." Tôi lười so đo với cô ta, trong lòng tôi cô ta luôn là kẻ tình nghi số 1.

"Những hợp đồng này đều là bản chính, trên mỗi bản hợp đồng đều có số thứ tự, lúc kiểm tra phiền thư ký Đinh đừng làm mất." Tôi căn dặn một câu rồi quay người đi.

"Cô đứng lại đó cho tôi!" Cô ta quát nhẹ một câu.

Tôi quay đầu, nghi hoặc nhìn cô ta.

"Đã rất quan trọng, tôi phải kiểm tra trước mặt cô một lần, tránh đến lúc đó mất tài liệu." Cô ta nói.

Tôi gật đầu, lại đi qua lần nữa, sau đó chỉ vào danh sách thực hiện, chỉ cho cô ta nhìn từng mục.

"Rất tốt, rất rõ ràng." Cô ta gật đầu một cái trước mặt tôi, sau đó gọi điện thoại nội bộ, gọi đồng nghiệp phụ trách kiểm tra tới cầm xấp tài liệu đi.

Tôi lại lần nữa quay lại phòng tổng giám đốc Trác, chỉ nghe thấy trưởng phòng chúng tôi báo cáo công việc cho anh Trác, nội dung báo cáo chủ yếu là việc môi giới tôi phụ trách, phần lớn là ca tụng.

Tôi không hề nghĩ tới, thì ra trong suy nghĩ của trưởng phòng, tôi lại ưu tú như vậy!

"Thích Hiên, cậu còn khen cô ấy nữa, cô ấy muốn leo lên trời mất!" Anh Trác thấy tôi đến gần, cười ngắt lời trưởng phòng.

Trưởng phòng quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Cô nhóc này có năng lực, chịu suy nghĩ, ngược lại tôi không lo cô ấy kiêu ngạo.”

"Nói thì nói như thế, nhưng cậu không nghĩ tới sao? Có lẽ vì cậu thiên vị cô ấy quá cho nên mới có nội dung thư như vậy đấy." Ông Trác nói.

Lòng tôi quặn thắt câu kế tiếp hoàn toàn không nghĩ ngợi gì mà nói: "Tôi và trưởng phòng trong sạch."

"Đâu có nói cô không trong sạch." Anh Trác nhìn tôi rồi nhìn vào lên người trưởng phòng.

Trưởng phòng cười một cái, nụ cười có hơi lạnh lẽo, lắc đầu nói: "Đúng là một câu truyện khôi hài!"

Anh Trác đi từ sau bàn tới, nghiêng người tựa vào bàn trước mặt trưởng phòng, anh vỗ vỗ vai trưởng phòng, ý tứ sâu xa nói: "Được rồi, đừng để trong lòng! Người hiểu rõ cậu sẽ không tin nó, anh ta cũng sẽ không tin."

Tôi nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của trưởng phòng, ánh mắt lóe lên rồi tạm thời thu lại.
Bình Luận (0)
Comment