Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 272

Có lẽ mấy câu khi nãy nói chuyện cùng anh Trác đã có tác dụng, trên đường từ công ty đến nhà hàng, tâm trạng của tôi rất tốt, không bị “ Hồng môn yến” ảnh hưởng một chút nào

Lúc đến nhà hàng, tôi bước vào liền nói tên của thư ký Đinh, nhân viên phục vụ dẫn tôi đi theo hướng bên cửa sổ.

Lại là vị trí lần trước cô ta và Chung Giai ngồi.

Dễ nhận thấy cô ta là khách quen của nhà hàng này, có vị trí mà cô ta thích.

Thư ký Đinh hôm nay mặc một bộ đồ công sở màu be, vẫn trang điểm sắc sảo, đặt bên tay là một chiếc túi hàng hiệu, trước mặt là một cốc nước chanh.

Cô ta thấy tôi đến, theo thói quen nhìn đồng hồ một cái.

Tôi cười ngồi vào vị trí đối diện với cô ta, thuận miệng nói: “Tôi không đến trễ chứ?”

“Khá tốt.” Cô ta nói, cằm hất chỉ menu đặt trên bàn, tỏ ý bảo tôi gọi đồ.

Tôi không mở menu, trực tiếp gọi thăn ngoại bò, cô ta gọi phi lê bò, nhân viên phục vụ cầm menu đi.

Hai tay cô ta đan vào nhau đặt trên bàn, hai mắt nhìn tôi, kiểu nhìn tấn công điển hình.

Không đợi cô ta mở lời, tôi đã vắt chéo hai chân, nghiêng người dựa vào thành ghế, dáng vẻ rất thoải mái, có một chút thờ ơ: “Thư ký Đinh hôm nay hẹn tôi ra đây là có chuyện gì sao?”

“Muốn xem thử người thay thế tôi bây giờ trưởng thành tới mức nào rồi.” Cô ta nhìn tôi chằm chằm: “Tiện thể xem thử tầm nhìn của tổng giám đốc Trác rốt cuộc có nhầm hay không?”

“Thật xin lỗi đã khiến cô thất vọng rồi.” Tôi cười: “Tầm nhìn của tổng giám đốc Trác dường như vẫn khá ổn, tôi đã qua thời gian thử việc một cách thuận lợi.”

“Nhượng bộ mà thôi.” Cô ta cười lạnh lùng: “Một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, còn học ngành tiếng Trung, hừ, có năng lực gì chứ? Nếu không phải trèo lên giường của tổng giám đốc Trác, cô cho rằng cô có thể qua dễ dàng như thế sao?”

“Thư ký Đinh cũng từng là thư ký của tổng giám đốc Trác.” Tôi vẫn ung dung thong thả: “Tôi thật tò mò, ngày đó cô làm thế nào có được vị trí thư ký của tổng giám đốc Trác? Chẳng lẽ trèo lên giường của tổng giám đốc Trác? Sau đó từ bụng ta suy ra bụng người, cho rằng tất cả phụ nữ đều dựa vào quy tắc ngầm mới có thể có được vị trí ấy?”

“Cô đang ăn nói bậy bạ gì thế?” Cô ta cầm cốc nước trên bàn lên, dịch về sau một chút, sau đó một tiếng “ầm” vang lên.

Tôi phối hợp co rúm lại một chút: “Thư ký Đinh cô làm sao vậy? Đừng đánh tôi! Tôi rất sợ!”

Hoặc là kỹ năng diễn xuất của tôi quá khoa trương, hoặc là nụ cười nơi khóe môi của tôi quả thực chưa cất kỹ, việc co rúm người lại căn bản không có tác dụng trấn an cô ta, ngược lại khiến cô ta càng tức giận hơn.

Cô ta đập tay “ầm” một tiếng lên trên bàn, hét lớn: “Khương Kha!”

“Suỵt!” Tôi đưa ngón trỏ đặt trước môi, sau khi suỵt một tiếng, có ý tốt nhắc nhở: “Thư ký Đinh, đây là nơi công cộng, phiền cô nhỏ tiếng lại một chút.”

Tôi phát hiện ra kể từ khi cô ta không còn ở công ty, tôi đã không sợ cô ta như trước.

Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy rất nhiều người nhìn về phía cô ta, tức giận kéo rèm cửa sổ lại.

“Khiêu lương tiểu sửu! ” Cô ta nhìn tôi một cách khinh bỉ: “Tổng giám đốc Trác lại có thể nhìn trúng người phụ nữ như cô, quả thực khiến người ta bất ngờ.”

(*)Khiêu lương tiểu sửu: chỉ người kiêu ngạo thích làm loạn nhưng lại không đáng để nhắc đến.

Tôi nhún vai, không nói gì cả.

Thư ký Tống từng nói, thư ký Đinh chỉ là suy đoán, khuyên tôi không cần thừa nhận.

Bởi vì tôi và Trác Hàng từng dùng điện thoại ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa cô ta và Chung Giai, tôi sợ cô ta cũng đang ghi âm, vì vậy nhất quyết không nói gì, chỉ giả bộ cầm cốc nước chanh lên, uống từng ngụm nhỏ.

“Cô đừng phủ nhận, chuyện gì tôi cũng biết!”

Cái gọi là kỳ phùng địch thủ, mạt sát chửi rủa cũng là như vậy.

Nếu một bên im lặng, bên còn lại sẽ chẳng làm gì được. Khi tôi lấy sự im lặng để đối chọi lại, thư ký Đinh lúc này chính là chẳng làm gì được.

“Đê tiện!” Một lúc sau, thư ký Đinh mới tức giận nói.

Tôi nhướn mày, bộ dạng đợi cô ta nói tiếp.

“Cô có biết tổng giám đốc Trác đã kết hôn từ lâu rồi hay không? Ngay cả con cũng lớn bằng cô. Trác Hàng trước kia thực tập ở công ty chúng ta, chính là con trai của ông ấy!”

“Tôi nhớ quan hệ giữa cô và Trác Hàng dường như khá tốt đúng không? Cô leo lên giường bố cậu ta, cậu ta có biết không?”

“Không, câu này của tôi dường như sai rồi, hoặc là, tình huống thực sự là, cô vừa ngủ với Trác Hàng, vừa ngủ với tổng giám đốc Trác? Có phải là quá bỉ ổi rồi không?”

“Cô không sợ bị nhốt lồng heo thả trôi sông sao?”
Bình Luận (0)
Comment