Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 288

Nước mắt tôi không kìm được nữa, “tí tách” rơi xuống từ viền mắt.

Tôi không muốn anh nhìn thấy, nhanh chóng sà vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, úp mặt vào lồng ngực anh.

“Sao thế? chẳng phải em muốn học khiêu vũ sao?” Anh hỏi.

“Không học nữa. Em chưa từng nói muốn học, là anh đưa tay ra với em.” Tôi cố hết sức khống chế nước mắt không ngừng chảy ra, tôi cố hết sức để giọng nói mình nghe bình thường.

Tôi cảm thấy hai cánh tay anh ôm tôi càng chặt hơn, một bàn tay chậm rãi trượt lên trên, ôm cả lưng tôi vào lòng anh.

Hai người chúng tôi chậm trãi lắc lư theo nhịp nhạc trong phòng khách.

“Tiểu Như...” Mãi lâu sau, anh mở miệng.

Tôi buồn rầu “dạ” một tiếng.

“Em hối hận sao? Sau này có hối hận không?” Anh hỏi.

Tôi lắc đầu. Tôi làm sao mà hối hận được? Cả đời tôi, việc không hối hận nhất chính là ở bên cạnh anh.

Anh không nói nữa, một lúc sau, tôi nghe thấy anh khẽ cười rồi nghiêng đầu hôn lên tóc mai tôi.

“Tôi sẽ dùng cả đời này để yêu em.” Anh nói.

Tôi “vâng” một tiếng, nước mắt làm sao ngăn nổi? Tôi chỉ đành đánh anh một cái, vừa nũng nịu vừa oán trách: “Đáng ghét quá, cứ làm người ta khóc thôi!”

...

Buổi tiệc cuối năm đã đến.

Sáng sớm hôm đó, tôi vẫn thức dậy trong vòng tay của anh Trác.

Sau khi tỉnh dậy, tôi chẳng quan tâm tối nay có chuyện quan trọng, trở mình nằm lên người anh, hung tợn quyến rũ anh, lại hung tợn muốn hai lần.

“Cái đồ tiểu cầm thú này, không thấy chân tôi mềm đi là không cam tâm đúng không?” Anh nghiến răng nghiến lợi nhưng cơ thể anh lại thành thật hơn lời nói nhiều.

Tôi đắc ý cười, tâm trạng phơi phới đi tắm, cầm bộ lễ phục đã chọn xong xuôi mấy ngày trước đi đến tiệm trang điểm.

Bất kể sẽ có ai đến buổi tiệc cuối năm, bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù có bị đạo đức dẫm đạp tàn nhẫn dưới chân thì Khương Kha tôi cũng nhất định phải trang điểm xinh đẹp để đến!

Tôi còn nhớ lúc trang điểm hôm ấy, tôi nhìn chính mình trong gương, nước mắt dâng tràn khóe mắt vô số lần.

Yêu một người, hạnh phúc đến thế, đau khổ đến thế.

...

Bộ lễ phục là kiểu lộ lưng trần, màu trắng ngà, vạt váy xòe ra.

Tôi thay lễ phục xong, bước ra từ phòng thay đồ.

“Cô Khương, cô chắn chắn muốn mặc bộ lễ phục này chứ?” Thợ tạo hình hỏi.

“Sao thế? có vấn đề gì sao?” Tôi phút chốc thấy khó hiểu.

“Cũng không phải vấn đề lớn lắm.” Cô chỉ lên lưng tôi: “Hơi nhiều vết cào, nhưng hoàn toàn có thể dùng kem che khuyết điểm để che đi.”

Tôi câm nín, hoàn toàn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.

“Bạn trai cô nhiệt tình thật đấy!” Thợ tạo hình thấy biểu cảm của tôi, không nhịn được bật cười: “Phần lưng cô rất đẹp, bộ đồ này rất hợp với cô.”

“Dấu sau lưng có sâu không?” Tôi hỏi.

“Tàm tạm, không đến mức không che được.” Cô nói rồi đẩy tôi đến trước chiếc gương soi lớn, lại cầm một chiếc gương nhỏ hơn, soi từng vết cào sau lưng cho tôi xem.

“Nếu có thể che được thì che đi.” Tôi hơi mệt mỏi rã rời, cảm thấy mệt, không muốn về thay quần áo nữa, “Lát nữa không cần vấn tóc lên nữa, giúp tôi uốn nhẹ rồi buông sau lưng là được, cũng có thể che được bớt.”

“Được.”

Sau đó, tôi ngơ ngẩn ngồi trên ghế, nhìn người ta bôi kem che khuyết điểm lên lưng tôi, nhìn người ta hấp tóc, lại nhìn thời gian trôi từng phút từng giây trên điện thoại...

Anh đang làm gì? Đón vợ anh đi chưa?

Lát nữa, vợ anh nhìn thấy tôi, sẽ cho tôi một cái bạt tai, hoặc một bình axit sao?

Lòng tôi rối như tơ vò.

Tình trạng thiếu oxi lên não lại xảy ra lần nữa, mặt tôi rất nóng, tai rất nóng, tim loạn nhịp đập thình thịch thình thịch...

...

Lúc đến phòng tiệc trong khách sạn, tôi bị trễ giờ.

Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn vào tôi.

Tôi hơi cúi đầu, không chú ý đến tất cả những ánh mắt kinh ngạc hay ghen tị, vừa nói “xin lỗi” vừa đi về một góc khuất.

Ánh mắt tôi tìm kiếm anh Trác trong đám người.
Bình Luận (0)
Comment