Chồng Là Oan Gia

Chương 17

Minh Ý đắn đo vài giây, còn chưa chắc đó là bạn học Khánh Di nên hỏi thêm vài câu hỏi nữa mới có thể khẳng định đó là chị vợ mình. Ân Vũ chống hông nhìn biểu hiện của hắn đã lâu vẫn không hiểu vì sao hắn lại khai thác thông tin về Khánh Di nhiều như vậy. Cậu nổi nóng:

- Nè đại ca, hỏi nhiều làm gì? Nhanh một tay rước về làm vợ luôn đi.

- Cậu đi lâu như vậy ai lấy mất não rồi à? Minh Ý tôi cưới vợ từ hai năm trước rồi_hắn vênh mặt cãi.

- Thế thì chính thức mất zin rồi nhỉ?

- Mất rồi..._hắn biết mình hố bèn chống chế_Thì đã sao?

- Nhìn sơ qua thì thấy cậu vẫn như còn "ế". Ế lâu năm mới đau chứ!

- Đừng khinh thường nhá! Anh đây hiện tại đã có vợ, có con rồi nhá!

Minh Ý gân cổ lên cãi, nói xong mới biết mình lố lập tức im bặt.

Có vợ... Đúng.

Có con... Bịa.

À thật ra thì là lỡ lời. Nhưng mà hắn đột nhiên lại muốn đó là sự thật, muốn mỗi ngày có một đứa trẻ sáng dậy gọi ba, gọi mẹ, gọi một tiếng "ba" thật sự chứ không phải trên danh nghĩa là ba nuôi như nhóc Shino đã từng gọi.

Hắn lại cảm thấy có chút nuối tiếc, tình cảm nó dành cho hắn sâu đậm đến vậy mà hắn lại không nhận ra. Ngày nào dùng cơm chung, hắn cũng thấy trên bàn ăn toàn là những món mình thích. Ít nhiều gì nó cũng đã tìm hiểu rất rõ con người hắn. Từ tính cách, sở thích đến thói quen, công việc. Minh Ý lại tự thấy mình có chút vô tâm, những vấn đề liên quan đến nó hắn thật sự không biết, đặc biệt là sở thích. Lúc thử áo cưới nó cứ nhìn chằm chằm vào cái váy màu tím, hắn chỉ nghĩ là nó thấy kiểu dáng của chiếc váy đó đẹp. Đến khi đám cưới, ở bên ngoài nghe Khánh Di trò chuyện cùng Bảo Yên mới biết đó là màu nó thích, căn phòng nó ở được trang trí theo ý kiến của Bảo Yên, hắn cứ ngỡ là do ba mẹ và Bảo Yên tùy ý làm mới không để tâm tới. Chỉ nhớ vài lần trông thấy nó mỗi khi đưa tay mở chốt cửa miệng lại bất giác mỉm cười...

Minh Ý lắc đầu cười khổ, rõ ràng là không hiểu một chút gì về nó. Mỗi ngày ở cạnh nhau, hắn ít kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình, bắt ép ai ở trong nhà cũng theo khuôn khổ. Hắn chỉ lo một ngày nào đó nó và Bảo Yên sẽ nổi giận chống đối lại tính nghiêm ngặt của mình thì quả thực không biết phải sống thế nào. Hắn đã quá phụ thuộc vào sự chu đáo của cô vợ nhỏ, sợ nếu vắng đi sẽ rất khó thích nghi...

- Nghĩ gì mà tự cười đấy?

Ân Vũ đứng bên cạnh nguýt vai hắn tò mò hỏi. Gương mặt tự dưng lại thất thần như khi nhắc đến vợ con. Lẽ nào đã ly hôn rồi nên cậu nhắc lại mới đột nhiên thấy buồn...

- Nghĩ về bảo bối của tôi_hắn cười.

- Đểu quá! Nhìn mặt không tin chút nào..._Ân Vũ mỉa mai.

- Cậu cứ ở đây mà độc thoại. Tôi còn có bệnh nhân chờ.

Hắn nói dứt khoát rồi quay lưng đi về hướng ngược lại, trở về phòng làm việc của mình. Ân Vũ phía sau liếc mắt khinh bỉ liền quay đi, điều trước tiên cậu cần phải làm là đến phòng làm việc và vệ sinh cá nhân, mặt cậu sáng giờ thiếu nước không tươi lên được...
Bình Luận (0)
Comment