Chồng Ma Của Em

Chương 207



“Em lấy gì để cứu?” Lãnh Mạch hỏi ngược lại tôi: “Không có tôi, Dạ Minh, Tống Tử Thanh, em lấy cái gì để đánh với cái người gọi là lãnh tụ thậm chí còn không biết cả tên kia? Đối phương chỉ là một.eon hung quỷ cũng đủ khiến em phải chết rồi.”

Tôi định nói trong cơ thể tôi còn có hình nhân màu đó, nhưng lời vừa đến miệng đành bị tôi nuốt ngược trở lại. l Hình nhân màu đó vừa thiện vừa ác, có thể làm người vô tội bị thương, vả lại, lực sát thương của nó quá lớn, nếu tôi không thể kiểm soát được nó, lỡ nó đi hủy diệt thế giới thật thì sao?

Ngãm nghĩ một lúc, tôi nói: “Tôi giao viên hạt này cho tên thủ lĩnh kia, chẳng phải thứ ông ta muốn là viên hạt này sao? Tôi không cần, tôi cũng không quan tâm tới chuyện của ông ta, tôi chỉ muốn cứu được Lão Quỷ mà thôi”

“Mọi chuyện chưa chắc đã đơn giản như em nghĩ” Lãnh Mạch rót một ly nước rồi bước tới đưa cho tôi, ánh mắt anh ta thâm trầm vô cùng: “Tên lãnh tụ kia biết bí mật của tôi và Dạ Minh, chắc chăn ông ta có một mục đích gì đó khác, nếu nhắm mắt làm ngơ thì cũng không phải tác phong của tôi và Dạ Minh, nhưng đối phương chắc chăn sẽ rất cảnh giác với chúng ta, có lẽ để em đi cũng là một cách hay”

Dạ Minh không lên tiếng.

“Bọn chúng sớm đã định để tôi đi một mình từ trước rồi!” Lần này tôi hiểu rõ ý mà Lãnh Mạch nói, tôi không hề tức giận chút nào, trái lại còn hưng phấn đập bộp chiếc cốc xuống bàn: “Hai người đồng ý cho tôi đi cứu Lão Quỷ!”

Dạ Minh võ má: “Ơ, bây giờ tên liệt mặt này giải quyết mọi chuyện ngày càng rắc rối rồi đấy, tôi không thể hiểu nổi tại sao trong kế hoạch của chúng ta lại cứ phải thêm một tên Lão Quỷ không có liên quan gì hết như thế, xông thẳng qua đó thu phục bọn chúng, hỏi rõ bọn chúng chuyện chúng ta muốn hỏi là được!”

Vừa rồi, khi Lãnh Mạch và Dạ Minh bàn bạc phương án ở ngoài ban công, Lãnh Mạch đã tính tới chuyện cứu Lão Quỷ, sở dĩ lúc nãy anh ta hỏi tôi như vậy là muốn xem thử quyết tâm của tôi sao?

Lãnh Mạch… đang để ý tới cảm nhận của tôi.


“Cảm ơn anh” Tôi nhìn Lãnh Mạch và Dạ Minh, lần đầu tiên tôi khom lưng cúi người nói ra lời cảm ơn một cách tự nguyện.

Cảm ơn hai người có thể bao dung cho tính cách bướng bỉnh của tôi.

“Bé con thay tính đổi nết rồi à” Dạ Minh ngượng ngùng, vừa nấy còn phản đối tôi đi cứu Lão Quỷ, nhưng bây giờ lại không nói gì, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt né sang chỗ khác.

Tôi bật cười, vừa cười vừa nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, nhưng anh ta không cười, trái lại, sắc mặt còn lộ rõ vẻ nghiêm túc.

Tôi bỗng dưng không dám cười nữa, hỏi anh ta: “Sao thế?”

“Nếu đối phương đã nói em phải qua đó một mình, vậy thì chắc chăn trên đường đi bọn chúng sẽ bố trí trở ngại để kiểm tra xem em có lén lút dân người đi theo không, vậy nên, trên đường đi tới Chu Phong em bắt buộc vần phải đi một mình”

Lãnh Mạch tư duy cẩn thận, chặt chẽ, anh ta phân tích rất đúng, trên đường đi tới Chu Phong chắc chăn sẽ xảy ra vấn đề, tôi không thể xảy ra chuyện được, tôi còn phải đi cứu Lão Quỷ!

“Bây giờ có cách gì có thể kiểm soát được hình nhân màu đỏ không?” Tôi hỏi.

Lãnh Mạch trâm mặc lắc đầu.

Dạ Minh cũng lắc đầu: “Chấp niệm của quỷ thần trong người cô rất khó kiểm soát, điều này đòi hỏi cô vốn dĩ đã phải có một linh hồn mạnh mẽ, ý chí mạnh mẽ, và phải học được cách kiểm soát nó, nhưng cách ấy chúng ta không ai biết cả, dâu sao cô cũng là trường hợp đầu tiên, cô chỉ có thể tự tìm tòi, nhưng chấp niệm của quỷ thần có thể kiểm soát được hay không cũng là một vấn đề lớn”

“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Tôi phải tới Chu Phong kiểu gì đây?”

Tôi phải sống sót đến Chu Phong, nếu vấn đề này không được giải quyết, vậy thì chúng tôi vần không thể cứu được Lão Quỷ.

Lãnh Mạch trầm tư một hồi, anh ta chịu trách nhiệm tư duy trong đám chúng tôi, và chúng tôi cũng chỉ có thể kỳ vọng vào anh ta mà thôi.

Còn Dạ Minh thì… Dạ Minh chỉ là một người đàn ông to xác thích ăn hàng.

Lãnh Mạch ra ngoài hút thuốc nghĩ cách.

Tôi ngồi trên sofa, Dạ Minh tới trêu tôi để tôi không bị áp lực, nhưng tôï-không thể nào vui nổi, chuyện của Lão Quỷ đè nặng lên trái tim tôi, làm thế nào cũng không thể thả lỏng được.

Một lúc sau, cuối cùng Lãnh Mạch cũng trở về, tôi lập tức đứng dậy: “Sao rồi? Anh nghĩ ra cách chưa?”


“Chỉ có một cách duy nhất” Lãnh Mạch nhìn tôi với ánh mắt sâu xa: “Nhưng rất nguy hiểm, nhóc con, em thật sự vần muốn mạo hiểm băng cả tính mạng để đi cứu Lão Quỷ sao?”

“Đương nhiên” Tôi lập tức đáp lời không thèm suy nghĩ.

Khi Lãnh Mạch đang ở bên ngoài hút thuốc, tôi cũng nghĩ tới câu hỏi này, tôi cũng muốn sống, tôi cũng từng thôi miên bản thân vô số lần rằng Lão Quỷ chỉ là một con mạ, vả lại còn là một con ma bình thường, tôi không bắt buộc phải đi cứu ông ấy.

Nhưng cuối cừng, tôi không thể tự lừa mình dối người được.

Ông ấy là ma, nhưng cũng là bạn của tôi.

“Được” Lãnh Mạch không nói thêm gì nữa, anh ta quay người đi lấy giấy:và bút tới, xoẹt xoẹt vài đường vẽ ra một tấm bản đồ đơn giản, rồi chỉ vào đó: “Nếu muốn đi tới Chu Phong, em cần phải đi qua ba chỗ, thôn Hòa Bình, Phong Đô, thành phố mâu giáo nhỉ đồng”

Nghe tới Phong Đô, da đầu tôi liền tê rần, nơi đó là thành phố ma quỷ mà người người đều biết.

Dạ Minh bổ sung thêm một câu: “Tuy thành phố ma quỷ Phong Đô là một nơi được quảng bá răng rất thu hút khách du lịch, nhưng ở đó ngoài ma quỷ ra, còn có rất nhiều tà linh quái vật khác.”

Tôi biết nó không hề đơn giản như vậy mà.

“Vả lại, chắc chắn đối phương sẽ gài bây để cướp mất viên hạt của cô ngay giữa đường, bọn chúng nhất định sẽ không để cô qua đó trót lọt như vậy đâu” Lãnh Mạch nói, rồi chỉ vào điểm cuối cùng trên tấm-bản đồ: “Đặc biệt là thành phố mầm non nhi đồng này, nó vô cùng nguy hiểm”

“Khu nhà trẻ mẫu giáo nguy hiểm?” Tôi nghe nói thành phố này là thành phố được xây dựng theo chủ đề mầm noá, ở nơi đó đầy ắp những dịch vụ thỏa mãn trẻ con, rất nhiều đứa trẻ tới đó đều không muốn về, vậy nên nó được gọi là thành phố mầm non nhỉ đồng, vả lại còn được bầu chọn là thành phố đẹp nhất quốc gia mấy năm liền nữa đấy, sao nó lại nguy hiểm nhất được nhỉ?

“Em đi rồi sẽ biết.” Lãnh Mạch không nói nhiều, anh ta tiếp tục vấn đề tiếp theo: “Tôi sẽ sắp xếp quỷ sai đồng hành cùng em ở thôn Hòa Bình, tiện thể bảo vệ em luôn, quỷ sai cụ thể là ai thì tới lúc ấy em sẽ biết”

“Quỷ sai?” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc: “Không phải tên lãnh tụ kia nói tôi chỉ được đi một mình thôi sao, nếu quỷ sai đi cùng…”

“Quỷ sai không phải người.” Dạ Minh đáp: “Quỷ sai tồn tại với vai trò là người đi tuân đặc biệt giữa ma giới và:thế giới của con người. Nếu quỷ sai đi cùng, tên lãnh tụ kia cũng sẽ không biết được, trái lại, đó còn là một cách khá hay!

Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!”

“Do cái đầu của cậu.” Lãnh Mạch mỉa mai anh ta. “

“Anh muốn đánh nhau à!” Dạ Minh lườm Lãnh Mạch.

Tôi hiểu sơ qua một chút, từ khi bắt đầu nhắc tới quỷ sai, Lãnh Mạch đã từng nói, quỷ sai không phải người cũng không phải quỷ, và càng không phải loại thuộc về Minh giới của bọn họ.


“Giữ kỹ bản đồ” Lãnh Mạch cuộn tấm bản đồ lại rôi đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy cất kỹ tấm bản đồ đi.

Rồi bỗng dưng, anh ta đột nhiên ôm châm lấy tôi từ đăng sau.

Tôi đơ người.

“Đừng làm mấy trò buồn nôn nữa, có được không hả?” Dạ Minh rất khó chịu.

Lãnh Mạch không rụt tay lại, tôi đỏ mặt, hơi giấy dụa một chút, nhưng anh ta càng ôm tôi chặt hơn, căm dưới tì vào bả vai trái của tôi.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào bên tai tôi, nhịp tim tôi thoáng chốc ngưng lại. ` Dạ Minh tự biết mình là một cái bóng đèn, nên lặng lẽ nhảy ra ngoài từ khung cửa sổ.

Lãnh Mạch cứ thế ôm tôi một cách yên tĩnh.

Tôi để mặc cho anh ta ôm, không hề kháng cự thêm nữa.

Một lúc lâu sau…

“Đừng bị thương nữa đấy.” Anh ta đột nhiên mở lời, giọng nói trầm khàn hẳn đi: “Một tuần em hôn mê khiến tôi suýt thì phát điên, vậy nên em đừng giày vò tôi nữa.”

“Được, tôi hứa” Tôi nói.






Bình Luận (0)
Comment