Chồng Ma Của Em

Chương 23



Lão Quỷ lại không đi theo tôi, con ma mặt lạnh kia cũng đã mấy ngày nay không thấy xuất hiện, tôi đã không còn hy vọng với bất cứ ai nữa rồi Lúc này đây, tôi vô cùng khát khao muốn có được kỹ năng đặc biệt mà Ác quỷ đã nói!

Say rượu dường như khiến tôi có thêm sức lực, gã đàn ông đó nhất thời chưa đạt được mục đích, nhưng suy cho cùng tôi cũng chỉ là một cô gái. Cuối cùng vẫn bị hẳn ta chế ngự, tôi đã không còn sức để tiếp tục giấy dụa nữa.

Hắn ta xé rách quần áo trên người tôi và nhìn thấy dấu vết mà con ma mặt lạnh để lại trên ngực trái của tôi “Haha, tao còn cho rằng mày là trinh tiết liệt nữ, hóa ra cũng đã từng lên giường với kẻ khác”

Hắn ta rõ ràng là hiểu lầm tôi rồi, nhưng bây giờ tôi không muốn nói bất cứ điều gì trong hoàn cảnh này. Tôi nhìn quần áo của mình từng cái một rơi ra từ bàn tay của gã đàn ông đó, trên người chỉ còn xót lại chiếc áo ngực, chiếc quần lót và một đôi tất da.

Tôi thề rằng sẽ không bao giờ đến một nơi bẩn thỉu như quán bar uống rượu nữa.

Huhu, không biết lời thề của tôi bây giờ có còn hữu ích hay không.

Hắn ta ôm lấy cơ thể mềm mại của tôi, ánh mắt tôi mơ màng nhìn theo hướng đi vào con hẻm nhỏ.


Ngõ hẻm tối mịt, khắp nơi đều là rác, thỉnh thoảng lại có vài con chuột chạy qua, tiếng kêu của mèo hoang giống như một bóng ma trong đêm cực kì bi thảm.

Tôi không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, toàn thân tê liệt, đầu óc trống rỗng, cảm giác duy nhất chính là chao đảo, bởi vì gã kia không chịu đặt tôi xuống, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng thở hổn hến của anh ta, nhưng móng vuốt của anh ta vẫn vuốt ve lên cơ thể mềm mại của tôi, giống như một con sói đã nhịn đói lâu ngày nhìn thấy thấy thức ăn ngon vậy, suy nghĩ của một con sói dữ sẽ chẳng có gì ngoài việc muốn ăn tôi ra cả, cuộc sống tốt đẹp ban đầu sẽ dừng lại ở đây ư?

Không được, tôi nhất định phải bình tĩnh, bây giờ chỉ có bình tĩnh lại tôi mới có khả năng trốn thoát được.

Khuôn mặt tôi sau khi say rượu đã trở nên ửng hồng, đôi mắt hạnh nhân mê ly đã hút hồn gã đàn ông kia, lông mi khế chớp thành công khơi dậy dục vọng nguyên thủy trong nội tâm của hắn. Càng không phải nói đến đôi chân thon dài quyến rũ ẩn sau đôi tất da mỏng manh kia. Tôi thực sự hy vọng một người qua đường nào đó có thế nhìn thấy và đến giải cứu tôi, tôi mới chỉ là một cô gái 19 tuổi không nên có một kết thúc như thế này.

Nghĩ đến đây, tâm trí tôi đần trở nên bình tĩnh và đầu tôi cũng không còn mê man nữa.

“Gã đàn ông thô tục kia, tôi đã không còn chóng mặt nữa, anh có thể thả tôi xuống không? Tôi biết anh đang lo lắng tôi sẽ chạy trốn, sao anh không nghĩ xem, một cô gái chân yếu tay mềm như tôi làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của một gã đàn ông hèn hạ như anh được chứ” Mặc dù tôi đã hạ quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn không chịu thua, cho nên đặc biệt nhấn mạnh hai từ hèn hạ.

“Ồ, cô bé không phục sao! Nhìn cô cũng Ï, CÔ chẳng có gan chạy, tôi cũng bế mệt r xuống tự mình đi trước mặt tôi, chỗ tôi có rất nhiều đồ chơi, đảm bảo sẽ khiến cô muốn sống không được muốn chết cũng không xong, khiến cô muốn ngừng cũng không được!

Haha..” Gã đàn ông hèn hạ đó nói một cách thô tục.

Trong thời đại bùng nổ của thời đại thông tin, tràn ngập các bộ phim giáo dục dành cho người lớn, nguồn tài chính của một quốc gia có đến 30% được thu từ những cuốn sách giáo khoa đó, bên trong có vô số những cấp độ biến thái không thể đếm xuể, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi.

Tôi giả vờ không biết và hỏi: “ó những gì vậy? Tôi cũng đâu phải biến thái, đừng có dùng mấy thứ kinh tởm để chỉnh đốn tôi “Vâng! Vâng! Vâng! Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô” Miệng thì nói như vậy nhưng ai biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì!

“Còn cách chỗ anh bao xa nữa, đêm hôm khuya khoắt, quần áo tôi đều bị anh xé hết rồi lạnh chết đi được. Còn phải đi bộ bao lâu nữa? Cứ đi không mục đích như thế này, bổn tiểu thư ta thật muốn hét lên!”

“phải rồi, sắp rồi, đừng vội!” Nhìn thấy vẻ nóng vội của hẳn 1a, tôi đoán lúc này nếu tôi là hắn ta tôi cũng sẽ sốt ruột.

Bước được vài bước, đột nhiên tôi nhìn thấy gã đàn ông kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tôi hơi sững sờ, còn cho rằng anh ta gặp ma rồi, nhìn xung quanh làm gì có ma, không kiềm chế được sự tò mò tôi liền hỏi: “Anh sợ cái gì “A, không.”


“Nói lắp luôn rồi còn nói không sợ sao?

Anh trêu tôi à!” Chân tôi rất đau, lòng bàn chân cũng rướm máu rồi, ngoài đôi tất trên chân ra chẳng có thứ gì để che đậy cả, giày cũng không biết bị ném đi đâu rồi.

Không được hai bước, tôi liền biết lúc nấy anh ta sợ cái gì rồi.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một thông báo được dính trên tường: Gần đây trong khu vực xuất hiện một con ác ma giết người cướp của không chớp mắt, có nhiều gia đình đã báo án, nói con gái mình đã vô duyên vô cớ mất tích.

Không có bất kỳ tin tức gì, xin những người đi bộ vào ban đêm sẽ nâng cao cảnh giác, nếu nhìn thấy kẻ khả nghị, lập tức gọi ngay cho cảnh sát! Người cung cấp manh mối và phá được án sẽ được thưởng 20.. nhân dân tệ!

Tôi biết rằng phần thưởng sau cùng chỉ là một động lực, đâu có nhấn mạnh, các công chức bây giò ăn lương nhà nước nhưng lại làm ra những việc vô nhân đạo. Tham nhũng** là điều không thể tránh khỏi. Quan chức tốt chết vì bị hãm hại có ai dám quản chứ? Hơn nữa, bạn không có tiền, không có quyền đi đến đâu cũng không được. Không biết tôi đi theo con ma mặt lạnh kia sẽ ra sao, nếu như tôi có kỹ năng đặc biệt mà Ác quỷ truyền cho tôi thì đã không ra nông nỗi như ngày hôm nay.

Thôi bỏ đi, là tôi nghĩ nhiều rồi, bây giờ vẫn nên nghĩ xem bản thân làm cách nào để sống tiếp.

Gã đàn ông thô tục đi đẳng trước quay đầu lại nhìn tôi: “Đi nhanh lên, tôi cảm thấy gì đó không đúng! Nếu còn chậm chễ chúng ta sẽ chết ở đây”

“Đừng có dọa tôi chứ, dù sao cũng có vị đại ca như anh ở đây bảo vệ tôi không phải sao” Tôi miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười.

“Nói nhiều lời vô nghĩa thế để làm gì, không đùa với cô nữa” Hắn nói xong liền vác tôi lên, cũng không thèm quan tâm tôi có đau hay không, “Cái thông báo dính trên tường là đang ám chỉ ai? Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện mà trên tờ thông báo nhắc đến, nếu như gặp phải kẻ giết người đó chúng tôi thật sự sẽ phải nói lời tạm biệt rồi.

“Ôi, cứ vội vàng đầu thai như vậy sao?”

Một âm thanh đột nhiên vang lên, trong cái ngõ hẻm tối tăm và hẻo lánh như thế này càng trở nên quỷ dị rợn người, tôi bị dọa đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi.

Bàn tay của gã kia không ngừng run rẩy, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, sau đó hắn ta thả tôi xuống, chỉ nhìn thấy hẳn ta mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, từng giọt rơi xuống nền đất yên tĩnh, mang theo một chút hơi mặn.

Đối diện với bóng đêm, tôi nhìn không rõ ai đang nói chuyện.


Nhưng vào thời khắc này, người này chính là tia hy vọng duy nhất, nếu không tôi sẽ bị gã đàn ông kia giở trò đồi bại, tôi nuốt nước bọt và cố gắng kiềm chế bản thân, giả bộ tỏ ra dáng vẻ đáng thương: “Vị đại ca này, anh đến cứu tôi phải không? Tôi bị gã đàn ông kia kéo từ quán bar đến đây. Chắc là bố mẹ tôi đang rất lo lắng, gã đàn ông kia còn nói chỗ anh ta có rất nhiều thứ đồ chơi thú vị đảm bảo sẽ làm tôi vui vẻ! Nhưng…..”

Hy vọng người này sẽ là một chính nhân quân tử có thể cứu tôi, sau khi về được nhà tôi nhất định sẽ thắp hương thờ phật!

“Cô cho rằng tôi đến cứu cô sao?” Người đối diện lên tiếng.

Tôi bỗng trở nên hồi hộp nhưng vẫn hỏi anh ta: “Lẽ nào không phải sao?”

“Haha” Người đứng trong bóng tối đó khẽ cười rồi từ từ bước ra: “Coi như là vậy đi”

Lời còn chưa dứt, tôi nhìn thấy gã đàn ông kia tay ôm lấy cổ rồi ngã xuống đất không ngừng co giật.

Người đàn ông này thậm chí còn chưa chạm vào người gã kia!

“Anh không phải… “người?

Câu nói phía sau còn chưa kịp nói ra cổ họng tôi dường như bị một bàn tay dùng lực bóp chặt không thể phát ra âm thanh.






Bình Luận (0)
Comment