Chồng Ma Của Em

Chương 246



Phẫu thuật của Dạ Minh rất phức tạp, trong thôn hễ là người hiểu chút về y dược đều được gọi tới giúp đỡ, tôi và Lãnh Mạch cũng tham gia cuộc phẫu thuật với vai trò dọn dẹp.

Tôi hoàn toàn không biết chút gì về y dược, cái gì cũng không hiểu, nên chỉ có thể giúp thay nước, chỉ thay một chậu nước đầy máu thôi tôi cũng đã phải chạy đi chạy lại không dưới năm mươi lần, băng gạc trong thôn đều dùng để cầm máu cho Dạ Minh, Lãnh Mạch ở bên cạnh Lưu Nguyệt giúp đỡ, cuộc phẫu thuật kéo dài suốt năm, sáu tiếng từ lúc mặt trời cao vời vợi đến lúc mặt trời xuống núi cuối cùng cũng kết thúc bằng một tiếng “xong rồi” của Lưu Nguyệt.

Tôi mệt oải ngồi phệt mông xuống đất.

Lãnh Mạch lấy một chiếc khăn sạch đưa cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cầm lấy lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại, cô ấy nói với Lãnh Mạch: “Chỉ số sinh mạng ổn định, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không có chướng ngại gì lớn”

“Cảm ơn cô” Lãnh Mạch nhìn Dạ Minh đang nằm hôn mê trên giường, trầm giọng nói: “Ân tình cô cứu cô ấy không gì có thể báo đáp được”

“Không cần đâu không cần đâu” Lưu Nguyệt bật cười, cô ấy không đẹp sắc sảo như Minh vương, nhưng nự cười lại rất thuần khiết, khiến người ta cảm giác dễ chịu vô cùng: “Nhưng anh phải giúp tôi bù lại số thuốc tôi mất đấy”

Lãnh Mạch sững người, rồi lập tức cong khóe môi lên: “Đơn giản”

“Người trên giường là bạn gái anh à”


Lưu Nguyệt đột nhiên nói, không chờ Lãnh Mạch phản bác, cô ấy đã võ võ vai Lãnh Mạch: “Tôi có thể thấy được anh và bạn gái là thật lòng yêu nhau, lúc nào anh cũng lo lắng cho cô ấy, ánh mắt ấy chứng †ỏ nếu không cứu sống được cô ấy, có lẽ anh cũng sẽ đòi xuống mồ cùng cô ấy mất, haiz, cảm động quá đi, đúng là ngược đãi mấy người độc thân như chúng tôi mà”

Mặt Lãnh Mạch thoáng chốc đen sì, tôi đứng bên cạnh bật cười sang sảng trông rất thiếu đạo đức: “Ha ha hai”

“Tôi nói sai gì à?” Lưu Nguyệt vò tóc, gương mặt lộ rõ vẻ mơ hồ.

“Cô nói không sai, bọn họ là vợ chồng đấy” Tôi cười nói.

Lãnh Mạnh phóng ánh mắt sắc như dao về phía tôi, tôi vẫn đang cười ha hả không ngừng, anh ta nói với Lưu Nguyệt một câu “xin phép”, rồi sải bước dài rộng tới chỗ cô, xách ngược tôi từ dưới đất dậy lôi ra khỏi phòng.

“Lãnh đại nhân, tôi chỉ đùa thôi mà, đừng làm vậy chứ” Tôi luống cuống tay chân bị anh ta ném thẳng xuống đất, dập mông đau đớn vô cùng.

Anh ta hung dữ quỳ xuống :lườm tôi, trán chạm vào chán tôi: “Tôi và Dạ Minh là vợ chồng, hửm?”

Khoảng cách quá gần, xung quanh còn có thôn dân, nên tôi hơi ngại, vội vàng tránh né anh ta, nhưng anh ta không chịu, lại còn lấn tới ép tôi nằm trên thảm cỏ, tư thế này cực kỳ xấu hổ, tôi lưống cuống đẩy lồng ngực anh ta ra: “Lãnh Mạch! Ở đây nhiều người lắm..”

“Sợ gì chứ” Anh ta còn lâu mới thèm bạn tâm, rồi lại dí sán mình vào trán tôi, trán kề trán, mũi kề mũi, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của tôi thoáng chốc đình trệ.

“Nếu tôi và Dạ Minh là vợ chồng, vậy còn em thì sao?” Anh ta nói, giọng nói trầm thấp vô cùng.

“Tôi..” Nhịp tim đập thình thịch thình thịch loạn hết tần suất, tôi giả vờ bình tĩnh lắp bắp trả lời anh ta: “Anh và Dạ Minh là vợ chồng, vậy tôi… tôi vẫn là tôi”

“Nhóc con” Anh ta gọi tôi, rồi chọt tay vào ngực trái của tôi: “Đồ không có lương tâm”

Tôi cười cười đẩy tay anh ta ra: “Đồ lưu manh không được động chân động tay! Chọt đau tôi rồi đây này”

“Bánh bao bé tí mà cũng bị chọt đau à?” Anh ta vừa nói vừa phủ bàn tay to lớn lên trên tiện thể xoa nắn, sau đó ghé sát tai tôi thâm thì: “Tuy nhỏ nhưng cảm giác xoa nắn cũng được đấy”

Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, anh ta cắn dái tai tôi, cắn cần cổ của tôi, lưu luyến nơi xương quai xanh của tôi, cảm giác tê dại lan ra toàn thân, cơ thể tôi mềm nhũn, bất lực vô cùng, đành phải yếu ớt rên rỉ: “Lãnh Mạch, có người đấy…”

Thực ra chẳng có ai cả, chúng tôi đang ở bãi cỏ phía sau nhà, đa số thôn dân đều ở phía trước, huống hồ bây giờ trời cũng đã tối rồi.


Khi Lãnh Mạch dùng eo tách hai chân tôi ra, tôi mới giật mình bừng tỉnh, quá giới hạn mất rồi, nên vội vàng hô dừng: “Lãnh Mạch Lãnh Mạch Lãnh MạchiI”

Lãnh Mạch nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, hơi thở vừa nặng nề vừa dồn dập, anh †a cắn cằm tôi: “Người phụ nữ chết tiết, đồ nhóc con chuyên làm phiền người khác, lúc nào cũng không ăn được, tôi sắp bứt rứt đến chết rồi đây này”

Tôi bị giọng nói khản đặc của Lãnh Mạch làm cho trái tim run rẩy, tôi không dám nhìn anh ta, mà chỉ có thể đưa tay đẩy lồng ngực anh ta ra: “Trời tối rồi, chúng ta vào xem Dạ Minh đi, nếu anh ta đỡ hơn rồi thì chúng ta cũng phải lên đường thôi”

“Ừ” Lãnh Mạch rúc đầu vào hõm cổ của tôi đáp lại một tiếng bằng giọng mũi, may mà anh ta vẫn còn có lý trí nên không tiếp tục chạm vào người tôi nữa, lấy tay kéo chiếc áo-T-shirt đã bị kéo đến tận ngực xuống, chỉnh trang lại xong liền kéo tôi đứng dậy từ bãi cỏ, mặt tôi rất đỏ, cực kỳ đỏ, anh ta véo véo má tôi, thấp giọng cười: “Lần sau lại thưởng cho em”

“Ai cần anh thưởng!” Tôi đỏ mặt đẩy anh ta ra.

Anh ta bật cười sang sảng chạy tới.

Dạ Minh có thể vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, tôi và Lãnh Mạch cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi và Lãnh Mạch trở về phòng thăm Dạ Minh, tuy anh ta vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã không còn trắng bệch đến đáng sợ như trước nữa, Lưu Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh chợp mắt một lúc, thấy chúng tôi, cô ấy gật đầu thay lời chào hỏi.

Lãnh Mạch ra hiệu bảo cô ấy ra ngoài nói chuyện, đừng để ảnh hướng tới Dạ Minh, cô ấy theo chúng tôi ra khỏi căn phòng.

“Tạm thời cô có thể cho chúng tôi mượn xe của cô không?” Lãnh Mạch nói thẳng.

“Hai người định đi đâu à?” Lưu Nguyệt hỏi.

“Thành -phố nhà trẻ nhi đồng”

“Thành phố nhà trẻ nhi đồng?” Lưu Nguyệt có chút ngạc nhiên: “Người mang thân phận đặc biệt như hai người tới thành phố nhà trẻ là vì có nhiệm vụ đặc biệt… hay là không hiểu rõ bản chất của thành phố nhà trẻ vậy?”

Lãnh Mạch không trả lời câu hỏi của cô ấy mà chỉ nói: “Chúng tôi sẽ trả chìa khóa xe cho cô nhanh thôi, chắc cô cũng vân còn ở trong thôn này vài ngày, đúng không?”

“Cho hai người mượn thì không sao, chỉ là..” Lưu Nguyệt ngâm nghĩ một lúc, rồi đưa chìa khóa cho Lãnh Mạch: “Thôi, chắc chắn hai người tự biết sắp xếp, tôi không hỏi nữa, hai người cầm đi, bao giờ hai người giải quyết mọi chuyện xong thì tôi có thể đảm bảo bạn của hai người chắc chắn sẽ tỉnh”

“Cảm ơn cô, nhờ cô chăm sóc cô ấy giúp chúng tôi” Dứt lời, Lãnh Mạch liền quay người lại gọi tôi: “Đi thôi nhóc con”


Tôi chạy ra ngoài được một lúc thì quay đầu lại khom lưng trước Lưu Nguyệt: “Nhờ cả vào chị ạ, chị Lưu Nguyệt!”

“Chị còn chưa biết tên của em nữal”

Lưu Nguyệt gọi với tôi lại.

“Em tên là Đồng Đồng, Đồng thứ nhất là đồng thoại, Đồng thứ hai đồng tử” Dứt lời, tôi liền đuổi theo Lãnh Mạch.

Lưu Nguyệt đứng phía sau hình như đang lẩm bẩm câu gì đó: “Đồng Đồng à…

cái tên này… đại hung…

Sau khi tôi lên xe, Lãnh Mạch liền khởi động xe chạy vụt đi.

“Lãnh Mạch, chẳng phải bây giờ Dạ Minh đã biến thành Túy Hoa rồi sao? Anh ta bị thương nặng như vậy liệu có biến thành người thật không?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.

“Chúng tôi có thể biến lại thành người thật bất cứ lúc nào” Anh ta nói: “Nhưng năng lực bắt buộc phải tới chân núi Chu Phong, tìm được Tống Tử Thanh mới có thể phá giải”

Tôi đã hiểu, đầu gật lia lịa, rồi lại hỏi: “Rốt cuộc thành phố nhà trẻ có gì vậy? Tại sao ngay cả Lưu Nguyệt khi nhắc tới thành phố này đều có cảm giác hơi sợ hãi?”

Lãnh Mạch liếc mắt nhìn tôi, nói: “Gọi là nhà trẻ, hay nói cách khác còn là nhà trẻ của ma trẻ con, thành phố nhà trẻ là thành phố thai quỷ”






Bình Luận (0)
Comment