Chồng Ma Của Em

Chương 254



Tại sao bé trai lại mặc váy đỏ nhỉ?

Trông kỳ dị quá.

Ma bé trại mặc váy đỏ đi về phía tôi, Bất Tri Hỏa giang tay đứng chắn trước mặt tôi, nó ngẩng đầu liếc nhìn nhưng lại không coi Bất Tri Hỏa ra gì, mà chỉ nhìn tôi nói: “Chị à, nếu chị bị người đàn ông xa lạ cưỡng bức, sau đó mang bầu thì chị sẽ làm gì?”

Tôi sững sờ.

Tôi đoán đa số những đứa trẻ kia đều là những đứa bị phá bỏ ngay từ trong bụng mẹ, vậy nên chúng mới căm hận chuyện phá thai, tình huống nguy cấp, nên tôi đành đáp mấy lời có lương tâm: “Trẻ em bất hạnh, đương nhiên tôi sẽ không phá thai.”

“Vậy sao?” Bé trai mặc váy đỏ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi chậm rãi nở một nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy: “Nếu chị tốt như vậy thì chơi với bọn tôi đi”

Nó vừa nói vừa giơ tay lên định chạm vào tôi, tôi nghiêng người né tránh, Bất Tri Hỏa không cần tôi ra lệnh liền ném một hòn lửa về phía bé trai kia, lửa của Bất Tri Hỏa có thể thiêu trụi linh hồn, nhưng bé trai kia chỉ cần phẩy tay một phát lửa liền tản hết đi.


Năng lực đáng sợ đến vậy sao?!

Tôi không dám suy nghĩ nhiều tránh làm lỡ dở thời gian, rồi lập tức kích hoạt bùa hộ thân, ánh sáng vàng kim hình ngôi sao sáu cánh bao phủ xung quanh tôi, khiến bé trai kia phải lùi về sau vài bước.

Ngôi sao sáu cánh có thể duy trì hai mươi phút, tôi chỉ mong Lãnh Mạch có thể về kịp trong vòng hai mươi phút này.

Nhưng, tôi đã quá ngây thơ.

Bé trai chỉ hơi khựng lại một chút, nó nhấc tay lên, một tia sáng màu đỏ bắn ra từ lòng bàn tay nó giống hệt ánh sáng của tượng Quan Âm Tống Tử, sau đó, tấm khiên sáu cánh liền vỡ vụn trước mặt tôi.

“Chị à, chẳng phải chị rất thích trẻ con sao? Tại sao chị lại đề phòng chúng tôi thế?” Bé trai nghiêng đầu bước về phía trước từng bước một.

Lửa của Bất Tri Hỏa bùng cháy khắp căn phòng, nhưng tất cả đám quỷ nhỏ kia đều không hề hấn gì, sao có thể như thế được! Ngay cả Miêu Quái Bất Tri Hỏa cũng có thể giết chết! Vậy mà tại sao khi đối phó với đám trẻ này…

“Đừng bối rối nữa, trong trận pháp mắt quỷ không ai làm chúng tôi bị thương được đâu” Bé trai nói.

Tôi giật mình nghĩ ra một chuyện: “Ý cậu là gì?! Chẳng nhẽ… trận pháp này là do cậu sắp đặt sao!”

Bé trai nhoẻn miệng cười lớn: “Đương nhiên, nếu muốn phá trận pháp này thì phải giết chết tôi”

Đây là trận pháp nhốt quỷ, tôi và Lãnh Mạch nghĩ đủ mọi thứ nhưng lại không ngờ nó lại do một con lệ quỷ sắp đặt!

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, bé trai đặt tay lên bụng tôi, tôi cảm thấy toàn thân run rẩy kịch liệt, ánh mắt trở nên mơ hồ, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tất cả đám ma nhỏ kia đang cười tôi.

“Ha ha ha, ha ha ha..”


Sau đó tôi hoa mắt, ngất lịm đi.

Đến khi tỉnh lại tôi đã không còn ở căn phòng trong nhà nghỉ nữa.

Đây là một nơi rất trống vắng, chỗ nào cũng có đồ chơi trẻ em, tiếng cười cười nói nói của đám trẻ cứ mãi văng vắng bên tai tôi.

“Chị à, chào mừng chị đến mới nhà trẻ của chúng tôi”

Tôi ngẩng đầu nhìn, bé trai mặc váy đỏ đang đứng bên cạnh tôi, nó đưa tay về phía tôi: “Em dẫn chị đi chơi nhé”

“Đây rốt cuộc là đâu? Trong mơ sao?”

Tôi không chạm vào nó mà tự mình đứng dậy.

“Mơ? Ha ha, đây không phải là mơ đâu nhé, đây là hiện thực đấy” Bé trai nhìn về phía trước, nó dang hai tay ra, biểu cảm trong sáng vô ngần: “Đây chính là nhà trẻ của chúng tôi! Thành phố này là của chúng tôi!”

Thật sự không phải là mơ, nhìn vào kiến trúc của mấy tòa nhà này có thể phán đoán được đây là trung tâm thành phố nhà trẻ.

Thành phố nhà trẻ trong đêm tối!

“Đi thôi, tôi dẫn chị đi gặp bạn của tôi nhé” Bé trai kéo tay tôi, tôi muốn hất ra, nhưng lại không thể hất được, sức lực của nó vô cùng lớn, nó cưỡng ép tôi đi ra ngoài.

Trung tâm thành phố bị một nhà trẻ khổng lồ che lấp, đâu đâu cũng là ánh lửa đỏ rực, tiếng người vái Phật, không hề giống với vẻ yên tĩnh như khi tôi và Lãnh Mạch vừa đến, trong nhà trẻ có trẻ con, vài đứa trẻ đang nô đùa dưới cây đèn đường, ánh đèn không chiếu sáng được bóng hình của chúng, trong số đó có một bé gái chạy đến mức rụng cả chân, bé gái ấy lắp chân lại, sau đó mới đuổi theo đám bạn của mình.

Bé trai dẫn tôi tới chỗ đu quay, trên mỗi con ngựa gõ hình như đều có một đứa trẻ đang ngồi, trong đó có hai bé gái cười rất to, khi thất tôi và bé trai đến, hai đứa trẻ đó liền chào hỏi chúng tôi một cách nhiệt tình, chúng mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, dáng vẻ trông rất xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào như kẹo, nếu không vì mắt tôi có thể nhìn thấy được hình dáng thê thảm chân thật nhất của ma thì có lẽ tôi sẽ không hề muốn tin rằng những đứa trẻ này đều là ma.


Trong số hai cô bé đó có một người nửa mặt bị phân hủy, không có mặt, chỉ có một đống thịt lẫn máu nhầy nhụa, một người thì bị một chiếc đinh rất dài đâm xuyên đầu, chúng đều đang gọi bé trai mặc váy đỏ là anh, anh trai ơi, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.

Bé trai chỉ vào cô bé không có nửa mặt kia, nói: “Lúc còn sống con bé bị mẹ kế ngược đãi, sau đó bà ta tạt axit lên mặt con bé, khi chết, con bé chỉ mới năm tuổi, còn mẹ kế của con bé thì chỉ bị kết án mười năm tù vì tinh thần bất thường”

Rồi lại chỉ vào cô bé bị đinh đâm xuyên đầu kia: “Khi con bé đi học thì xảy ra mâu thuãn với bạn bè, ngày hôm sau đứa bạn kia mang định từ nhà đến đâm thẳng vào đầu con bé ngay trước mặt giáo viên, khi con bé chết chỉ mới bốn tuổi, thằng giết nó thì chỉ bị phạt vì chưa đến tuổi vị thành niên mà thôi”

Những lời tiếp theo tôi không nghe lọt †ai chữ nào.

Bé trai lại kéo tôi đi tiếp, một đám bạn nhỏ đang chơi cầu trượt, có một đứa bé đeo mặt nạ xấu xí không phân biệt được là gái hay trai, nó mặc quần áo nhưng vẫn không che được cái lỗ cực lên trên ngực đang không ngừng chảy máu, bé trai nói: “Bố của con bé làm mặt của con bé trở nên xấu xỉ, dùng keo 502 để dán chặt chiếc mặt nạ xấu xí lên mặt con:bé, không cho con bé tháo xuống, con bé đeo chiếc mặt nạ ấy suốt năm nay, khi chết chỉ mới bảy tuổi, là do bố đẻ của con bé dùng chích điện chích nó đến chết. Bố của nó bị phạt 30 năm”

“Nhìn đứa kia kìa” Dứt lời, bé trai lại chỉ tay vào một đứa bé khác, đó là một bé trai, nó rất nhỏ, nó vẫn đang mặc bỉm nằm bò trên cỏ, nhưng quanh người nó lại chỉ chít mũi tiêm, bé trai mặc váy đỏ nói: “Mẹ của thăng bé là một tiến sĩ y học có tiếng, được người người kính trọng, nhưng đâu ai biết mẹ của thằng bé mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, một khi tâm trạng bị đè nén sẽ dùng kim tiêm đâm vào đứa con trai chưa đầy 2 tuổi của mình, có một lần, bà ta làm việc xảy ra sơ suất, nên khiến bệnh nhân tử vong, người nhà bệnh nhân tới tìm bà ta gây chuyện; tâm trạng bà ta khó chịu, nên sau khi về nhà liền dùng ống tiêm đâm con trai mình mấy nghìn phát, khiến thằng bé đang sống sờ sờ ra đấy bị đâm đến chết. Còn bà ta thì chỉ bị tuyên phạt 5 năm tù, sau đó liền được toà phóng thích”

Đứa bé bò trên cỏ quay đầu nhìn tôi, trên mặt nó, mắt, mũi, miệng đều là lỗ kim, mắt cũng bị đâm mù, không ngừng ứa máu, nhưng đứa bé đó vẫn có thể cảm nhận được rằng chúng tôi đang nhìn nó, tiếng cười hi hi vang lên, hai má căng tròn.

Tâm tình của tôi dần dần chùng xuống.






Bình Luận (0)
Comment