Chồng Ma Của Em

Chương 261



Lãnh Mạch có việc chưa giải quyết xong ở thành phố nhà trẻ này ư?

Anh ta không nói, tôi cũng không hỏi, hỏi cũng công cốc mà thôi, những chuyện anh ta không muốn nói thì sẽ không bao giờ nói ra.

Lời nguyền nhốt quỷ trong căn phòng này.

đã bị phá bỏ, căn phòng đã trở lại là một căn phòng bình thường, Lãnh Mạch băng bó lại vết thương cho tôi rồi bảo tôi yên tâm ngủ, đợi anh †a trở về, sau đó liền rời đi Giờ đây sức khỏe của tôi rất yếu, nên cũng không muốn nghĩ thêm nhiều, gật đầu rồi ngủ thiếp đi luôn.

Ngủ chưa được bao lâu thì Lãnh Mạch đã gọi tôi dậy, tôi mơ mơ màng màng hỏi anh ta mấy giờ rồi, anh ta đưa đồng hồ cho tôi xem, 12 giờ trưa.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Tôi xoay xoay cần cổ nhức mỏi ngồi từ trên giường dậy.

“Mấy tiếng, thời gian trong ảo cảnh sẽ trôi qua rất chậm, khi rời khỏi ảo cảnh là 3 giờ sáng”

3 giờ sáng thôi á, vậy mà tôi cứ cảm giác mình đã ở trong ảo cảnh rất lâu, rất rất lâu.

“Tới núi Chu Phong mất bao lâu?” Tôi đeo giày vào rồi đi phía sau Lãnh Mạch rời khỏi phòng ngủ.

“Lái xe hai tiếng, nhưng sau đó phải leo núi nữa, chúng ta cần tranh thủ thời gian”


Hôm nay là ngày cuối cùng theo hẹn, trước 24 giờ đêm bắt buộc phải tìm được tên thủ lĩnh Chu Phong kia.

Tôi kéo cổ áo T-shirt, giấu chiếc túi nhỏ đựng hạt phong ấn trong áo lót đi.

Lão Quỷ.

Tôi nhất định sẽ cứu ông!

Rời khỏi nhà nghỉ, môi trường trong tiểu khu cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, dưới cây vẫn có quỷ sai cải trang thành bà lão ngồi đó, tôi và Lãnh Mạch đi qua người quỷ sai, quỷ sai hơi khom người trước chúng tôi.

Mặt hồ trở nên sạch sẽ, trên chiếc cây đối diện cây cầu nhỏ cũng không còn bóng dáng đầu người treo lơ lửng, cô bé ngậm kẹo mút cũng chẳng thấy đâu, tôi hỏi Lãnh Mạch, Lãnh Mạch nói, lời nguyền nhốt quỷ đã bị phá bỏ, Xương Hạo Thành bị hủy diệt, nên những hồn ma lang thang trốn trong tiểu khu này đã có thể dám rời khỏi đây để đi gặp người cuối cùng mình muốn gặp, đi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, sau đó đầu thai chuyển kiếp.

Rời khỏi tiểu khu, tôi cảm giác có ai đó đang đứng phía sau nhìn mình, quay đầu lại, trên bầu trời lần lượt xuất hiện rất nhiều gương mặt quỷ, có người tôi quen, ví dụ như Lâm Lệ, bạn trai Lâm Lệ, và rất nhiều những người tôi không quen khác đều đang mỉm cười với tôi, bên tai tôi vọng lại giọng nói xì xào: “Cảm ơn GÓI, Rồi lại nhìn qua đó lần nữa, những gương mặt quỷ trên bầu trời kia đã tan vào hư vô.

Mong cho họ kiếp sau có thể đầu thai vào nhà một người tốt.

Tôi thầm nói với bọn họ trong lòng.

Quay trở lại nhà bà chủ, sau khi Lãnh Mạch trả tiền xong, bà chủ nhiệt tình mời gọi chúng tôi lần sau lại đến.

“Lần sau bọn tôi không đến đâu nữa đâu!”

Tôi lẩm bẩm, bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền: “Vừa đắt lại còn xảy ra biết bao nhiêu chuyện như thế kia, bà chủ này chắc chăn là người ông Trời phái đến trừng phạt tôi đây mà”

Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi: “Tôi thấy em mới là người ông Trời phái đến trừng phạt tôi thì có”

Rõ ràng anh ta đang mỉa mai lời tôi nói, nhưng không biết tại sao tôi trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác vô cùng mãnh liệt. mặt đỏ ửng, cúi đầu cun cút đi phía sau anh ta, không nói thêm gì nữa, anh ta bày ra dáng vẻ không biết gì sờ trán tôi: “Không sốt, nhưng sao.

mặt em nóng thế”

Tim đập loạn hết cả lên, tôi vội vàng tránh né bàn tay của Lãnh Mạch, hai chân nhảy tót lên xe trước: “Mau đi thôi!”

* Cuối cùng cũng rời khỏi thành phố nhà trẻ.

Sau khi chiếc xe chạy khỏi thành phố, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, khí đen xung quanh thành phố đã bớt đi rất nhiều, bầu trời cũng chẳng còn mây mù u tối nữa, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống cả thành phố xinh đẹp.

Tôi quay đầu lại: “Haiz, mấy đứa trẻ không bị chúng ta đánh chết liệu có tiếp tục ở lại thành phố nhà trẻ không? Liệu rằng sẽ có Xương Hạo Thành thứ hai xuất hiện không?”

Dáng vẻ chết thê thảm của những đứa trẻ tôi nhìn thấy trong ảo cảnh kia vẫn còn hiện rõ trước mắt, tôi không kìm được lòng, tâm trạng bất giác trở nên nặng nề.

“Thế giới chính là như vậy, chúng ta không thể thay đổi thế giới, nhưng chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.” Lãnh Mạch nói.


Đúng, làm người chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.

Chúng tôi không dám bảo đảm sau này thành phố nhà trẻ có xuất hiện thêm Xương Hạo Thành thứ hai hay không, cũng không dám bảo đảm rằng ngày hôm nay mặt trời chiếu rọi xuống thành phố thì ngày mai liệu có còn tiếp tục tỏa sáng nữa hay không, chúng tôi càng không thể ngăn chặn một cách triệt để chuyện ngược đãi trẻ em và chuyện phá thai, tương lai có lẽ sẽ còn xuất hiện vô số đứa trẻ ma khác, có lẽ ở một thành phố nào đó cũng sẽ giống như thành phố nhà trẻ này – bị bao trùm bởi bóng đen của những đứa trẻ ma.

Nhưng có một điều sẽ không thay đổi.

Không làm chuyện hổ thẹn với lòng, thì sẽ chẳng bao giờ sợ ma tìm đến cửa.

Đó chính là chân lý.

Chỉ mong rằng, trước khi con người làm chuyện gì đó sẽ nghĩ tới hậu quả.

Hai tiếng sau, xe của Lãnh Mạch chạy vào rừng sâu, anh ta hất căm: “Nhìn thấy ngọn núi kia chưa, đó chính là núi Chu Phong”

Tôi nhìn qua đó, đằng xa kia là những mảnh vỡ đổ nát của đoạn cuối Trường Thành, phía sau Trường Thành là một ngọn núi cao.

chót vót ẩn mình vào trong mây không nhìn thấy đỉnh.

Đó chính là núi Chu Phong.

Lão Quỷ đang bị nhốt ở đó.

Kít!

Trong rừng đột nhiên có thứ gì đó xông ra, Lãnh Mạch phanh gấp, chiếc xe tông vào thân cây, tôi chuẩn bị đập vào tấm kính trước mặt theo quán tính, may mà Lãnh Mạch nhanh chóng kéo cơ thể tôi lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi xoa xoa eo, suýt thì bị đứt lìa.

“Xuống xe Lãnh Mạch mở cửa xe.

Chiếc xe đã hỏng, chúng tôi đành phải xuống xe, tôi cầm lấy balo xuống theo Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch đứng phía trước nhìn xung quanh: “Cẩn thận một chút, có điều chẳng lành”

“Có điều chẳng lành?” Tôi vội vàng chạy tới bên cạnh Lãnh Mạch, nhìn ngó xung quanh cùng với anh ta, xung quanh đều là cây cối um †ùm nên rất khó để phát hiện ra thứ gì đó.

Đột nhiên!

Lãnh Mạch kéo eo tôi lại, một bóng đen vụt qua người tôi, tôi không nhìn rõ đó là gì, Lãnh Mạch kéo tôi lùi tới chỗ một gốc cây rồi biến thành hình thái quỷ sai bảo vệ tôi phía sau mình, tay năm chặt con dao lưỡi liềm, lạnh lùng đưa mắt nhìn tứ phía: “Ra đây.”

Tôi đề cao cảnh giác.


“Không ngờ cô lại dẫn quỷ sai theo cùng!

Đúng là đồ thủ đoạn!” Giọng nói phụ nữ vọng lại từ rừng cây.

Giọng nói ấy rất quen thuộc, khi nghe thấy.

giọng nói ấy, tôi bất lực ôm đầu võ trán, đúng là cái đồ âm hồn không tan!

Quả nhiên, đó là ma nữ tóc dài, gã răng nanh, và đười ươi biết biến hình khổng lồ.

“Đưa hạt phong ấn đây!” Ma nữ tóc dài vẫn nói câu nói cũ, ngay cả một chữ cũng không thay đổi Lãnh Mạch nghiêng đầu nói với tôi: “Lát nữa bất kể thế nào cũng không được thả Bất Tri Hỏa ra”

Tôi hiểu ý của Lãnh Mạch, đây là khu rừng núi, nếu thả Bất Tri Hỏa ra thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi thứ sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn, lần này chúng tôi cũng mang theo bí mật nho nhỏ tới núi Chu Phong, chúng tôi không thể bị bại lộ được.

“Đừng có mà nói hạt phong ấn không ở trên người cô!” Ma nữ tóc dài nói: “Nếu không ở trên người cô thì cô đến đây làm gì, mau đưa đây, nếu không các người sẽ phải chết ở chỗ này đấy! Một tên quỷ sai thôi mà, bọn này không thèm sợi”

Nói không sợ, nhưng người vẫn lùi về sau một bước.

Tôi thật sự không muốn cất lời mỉa mai, hai con ma một con yêu quái, trí thông minh của chúng quá thấp, không có chút uy hiếp nào.

“Tránh ra” Lãnh Mạch không thèm lắm lời với bọn chúng, anh ta lạnh lùng cất giọng.

“Anh bảo tránh thì bọn này sẽ tránh à! Các người coi bọn này là gì hả! Tiểu Nanh, lên!” Ma nữ tóc dài nói.

Tiểu Nanh chính là gã răng nanh kia, hắn xông về phía chúng tôi, Lãnh Mạch bước tới, chưa đầy một chiêu, nó đã bị Lãnh Mạch đá bay lên tận cành cây không tài nào xuống được.

Ma nữ tóc dài sốt ruột: Ba béo, biến hình!”

Nếu con đười ươi kia biến hình sẽ rất khó đối phó, Lãnh Mạch không thể để nó biến hình được, cả người anh ta thoăn thoắt như một viên đạn xông thẳng tới chỗ con đười ươi.






Bình Luận (0)
Comment