Chồng Ma Của Em

Chương 274



“Si Mi, nếu anh dám chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ giết chết anh!” Tôi gào lên.

Si Mị đang cách tôi rất gần, anh ta bỗng dưng thấp giọng cười khẽ: “Đúng là một gương mặt nhỏ bé quật cường. Vẫn chưa có người phụ nữ nào mà Sỉ Mị tôi không thu phục được đâu, tôi dám đảm bảo rằng chỉ cần cô sung sướng dưới thân tôi một lần thì cô sẽ hoàn toàn yêu tôi”

Sắc mặt tôi trở nên tím lại, hai hàm răng nghiến chặt: “Tôi thà chết cũng sẽ không để anh chạm vào mình!”

“Vậy sao?!”

Ý cười trên mặt Si Mị dần tắt, bàn tay bóp mặt tôi siết chặt, tôi đau đớn rên rỉ thành tiếng, anh ta nói: “Để tôi xem cô chết như thế nào, để tôi xem các người ai có thể sống sót mà thoát khỏi nơi đây”

Nếu Lãnh Mạch phá giải phong ấn để khai chiến lúc này, ai cũng không dám bảo đảm rằng Lãnh Mạch cứu tôi nhanh hơn hay Si Mị bóp vụn tim tôi nhanh hơn, nếu muốn sống, tôi bắt buộc phải để tay của Sỉ Mị rời khỏi ngực mình.

Có cách rồi!

Tôi nghĩ ra một cách vô cùng nguy hiểm, nhưng trước mắt, thay vì để anh ta hôn mình, vậy chi bằng mạo hiểm một phen!

Giọng nói của tôi lập tức trở nên mềm mỏng, nũng nịu nói với Sỉ Mị rằng: “Si Mị, tôi bỗng dưng thấy anh đẹp trai thật đấy, anh nói đúng, không ai có thể chống cự lại được mê lực của anh, tôi muốn ở bên anh, anh có thể lại gần tôi thêm một chút được không?”

Si Mị lộ rõ vẻ hoài nghỉ: “Người phụ nữ này, cô lại muốn giở trò gì nữa? Chủ động lấy lòng tôi sao?”


“Đúng rồi” Tôi nhếch mặt, miệng nở một nụ cười dịu dàng đưa tình đến cùng cực.

Si Mị vẫn không tin tôi đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng anh ta quá đỗi tự tin, không hề lo rằng tôi sẽ giở trò mèo, anh ta đã đánh giá thấp tôi rồi đấy.

Khóe miệng anh ta cong lên hướng về phía tôi, khoảng cách thêm gần, biểu cảm dịu dàng xinh đẹp của tôi đột nhiên trầm xuống.

Bốp!

Một thanh âm chói tai vang lên.

Cả hang động thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.

Tống Tử Thanh trừng lớn mắt suýt thì lòi cả con ngươi ra.

Có lẽ ngay cả Lãnh Mạch cũng không thể ngờ rằng tôi lại to gan đến mức dám đánh Sỉ Mi.

Chứ đừng nói đến Si Mị nữa, cả người anh ta hoàn toàn tê cứng, má phải in hằn dấu tay đỏ bừng.

Tôi vấy vây bàn tay đau đớn: “Da mặt cứng thật đấy”

Sỉ Mị vẫn đang ngây người, tôi có thể đoán được sự kinh ngạc của anh ta, tên thủ lĩnh cao cao tại thượng như anh ta mấy trăm năm nay hay thậm chí là hàng ngàn năm nay chắc chăn chưa bao giờ bị bất cứ người phụ nữ nào đánh, chắc chắn đây là lần đầu tiên của anh ta, lần đầu tiên anh ta bị một con người vừa lùn vừa gầy vừa yếu đuối như tôi đánh.

Tôi cảm thấy rất hả hê.

“Không phải anh lợi hại lắm sao, không phải anh nói bọn tôi không thể nào động vào anh được sao, không phải quả mũi tự đại của anh sắp nở phồng lên tung cánh bay tót lên trời rồi à, sao thế, không ngờ chứ gì, không thể ngờ được chứ gì, không ngờ bị một con người yếu đuối đến mức gió thổi còn bay như tôi đánh chứ gì”

Tôi nói, căm hất ngược lên, quật cường đối mặt với anh ta.

Hi bọng kế khích tướng này có hiệu quả.

Si Mị vẫn đứng yên bất động ngơ ngác nhìn tôi.

“Anh bị tôi đánh đến ngố người rồi à?”

Tôi nhướng mày, trong đôi mắt đen ngòm như mực, sâu không thấy đáy của anh ta, tôi nhìn thấy gương mặt quật cường, ngạo nghề của mình.

Sĩ Mị đột nhiên bật cười sang sảng: “Người phụ nữ nhỏ bé này, cô thú vị thật đấy, ngàn năm nay chưa một ai dám động tay với tôi, chứ đừng nói đến chuyện phụ nữ dám đánh tôi, cô không những không bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, mà thậm chí còn dám tát tôi, thú vị đấy, thú vị thật đấy”


Khóe mắt tôi co giật liên hồi: “Có phải anh mắc chứng thích bị ngược đãi không vậy? Nếu anh thích cảm giác bị đánh thì tôi có thể tiếp tục thỏa mãn anh”

“Tôi thích cảm giác cô phụ tùng dưới thân tôi hơn”

“Vô liêm sỉl”

“Vô liêm sỉ là thán từ ca ngợi tuyệt nhất dành cho tôi”

Tôi tức tối: “Anh cút maul”

Anh ta nhìn tôi mấy cái, rồi không ngờ lại cút đi thật! Thật đấy, anh ta rời khỏi cơ thể tôi rồi, bàn tay anh ta cũng không còn phủ trên ngực tôi nữa!

Lần này đến lượt tôi ngây người.

Kế khích tướng… thành công rồi ư?

Anh ta cởi chiếc áo choàng lông vũ màu đen trên người xuống ném vào người tôi, che chăn cảnh xuân lồ lộ trước ngực tôi, rồi ra lệnh ra đám thuộc hạ xung quanh: “Nhốt tất cả bọn chúng vào trong”

Tôi ôm chặt lấy áo choàng của anh ta, đầu óc càng thêm mơ hồ, ý của anh ta là…

anh ta sẽ không giết ma nữ tóc dài và gã răng nanh nữa, anh ta cũng không động tới Tống Tử Thanh nữa?

Thuộc hạ của anh ta nhốt Tống Tử Thanh, ma nữ tóc dài và gã răng nanh vào chung phòng với Lão Quỷ, sau đó nhìn tôi, rồi lên tiếng hỏi người đàn ông kia: “Thủ lĩnh, người phụ nữ này…”

Si Mi liếc mắt nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vụt qua cảm giác lạ thường: “Nhốt chung”

Thuộc hạ của anh ta bắt tôi nhốt vào trong ngục.

Tôi ngoảnh đầu lại định hỏi xem áo choàng của anh ta phải làm thế nào đây, nhưng Sỉ Mị đã sải bước dài rộng rời khỏi đó, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Một con yêu quái cóc đang đóng cửa ngục lại thì nhỏ tiếng nói với một con khác răng: “Áo choàng của thủ lĩnh tượng trưng cho thân phận cao quý của ngài, tượng trưng cho chính ngài, tượng trưng cho.

thực lực của ngài mà, lại còn liên quan tới tính mạng của ngài ấy nữa, không ngờ ngài ấy lại ném nó cho một con người nhỏ bé như thế này”

“Đúng đấy đúng đấy, mấy ngàn năm nay đây là lần đầu tiên tôi thấy thủ lĩnh đưa áo choàng của mình cho người khác, thủ lĩnh sao vậy nhỉ?” Một con khác nói tiếp, giọng nói càng thêm nhỏ: “Mấy trăm năm trước thủ lĩnh từng gặp một ông già trong núi sâu, ông già đó nói, khi thủ lĩnh đưa áo choàng cho một người nào đó thì đó chính là lúc ngài ấy rung động, khi ấy bọn tôi còn tưởng ông già đó là kẻ bói toán lừa đảo, nhưng bây giờ xem ra..”

Nói đến đây, hai tên yêu quái mặt cóc đều quay sang nhìn tôi, ánh mắt trông vô cùng kỳ quái.


Mẹ ơi!

Tôi lập tức thả tay ra như thể bắt nhầm một củ khoai bỏng, áo choàng đen của Sỉ Mị rơi xuống đất, hai tay tôi khoanh trước ngực, chỉ mặc mỗi áo lót, cảm giác trống rỗng vô cùng.

Tống Tử Thanh gào ầm lên với gã răng nanh và Lão Quỷ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Quay mặt ra chỗ khác!”

Lão Quỷ và gã răng nanh lặng lẽ quay đầu đi.

“Con nhóc thối kia, lại đây, mặc áo của tôi này!” Anh ta quát tôi.

Tôi vội vàng chạy ra sau người Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh dùng lưng dồn †ôi vào một góc, trên người anh ta bị sợi dây thừng yểm bùa trói chặt, nên chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tôi, tôi khó khăn ngồi đăng sau cởi áo T-shirt của anh ta ra, mặc vào người mình, trên người anh ta chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ.

Áo của Tống Tử Thanh rất rộng, dài đến tận đầu gối của tôi, coi như đã tạm thời cứu tôi thoát khỏi mối nguy trước mắt.

“Tên Si Mị chết tiệt kia, sớm muộn gì tôi cũng giết hắn!” Tống Tử Thanh gần giọng nói.

Tôi nghĩ bây giờ người muốn giết người nhất chính là Lãnh Mạch.

Ma nữ tóc dài và gã răng nanh chạy đến bên cạnh Lão Quỷ: “Ông Chuyên, ông không sao chứ? Trên người ông… sao lại có nhiều vết roi quật thế này?! Đây là… roi đánh linh hồn sao?!”

“Tôi không sao, mọi người đấy, haiz, tôi bảo rôi mà, tôi bảo mọi người đừng đến rồi mà” Lão Quỷ thở dài.

Nghe vậy tôi cũng vội vàng chạy qua đó, Lão Quỷ là một linh hồn, nhưng trên người lại có hàng tá vết máu đỏ, linh hồn rất hiếm khi bị thương, và cũng hiếm khi có thứ nào đó có thể làm bọn họ bị thương, trừ phi là năng lực đặc biệt, trên mặt Lão Quỷ cũng có vết roi nữa, sắc mặt ông ấy rất xấu, không còn dáng vẻ lanh lợi như trước, sống mũi tôi cay cay: “Lão Quỷ…

“Cô Đồng à, Lão Quỷ đã nói trong video rồi mà, tôi đã bảo cô đừng tới rồi mà, sao cô lại bướng bỉnh như thế cơ chứ…

Nhìn dáng vẻ tiêu tụy của Lão Quỷ, cuối cùng tôi cũng không kìm nổi lòng mình nữa, nhào vào người ông ấy, nước mắt tuôn rơi: “Lão Quỷ, sao tôi có thể không tới được chứ, ông là người bạn quan trọng nhất của tôi mài”




Bình Luận (0)
Comment