Chồng Ma Của Em

Chương 305



Lúc lần nữa tỉnh lại, tôi vân năm bò ra trên đất như cũ, Hàn Vũ còn đang vắt mình trên cây, mấy chục con Tử thần Thực tử đã lại gần, đứng ngay.

dưới gốc cây, một vài con còn trèo lên bắt Hàn Vũ, không bắt được liền rung cây hòng muốn khiến Hàn Vũ rơi xuống.

Trước mắt tôi có hai con Tử thần Thực tử miệng như chậu máu, sau lưng tôi cũng có hai con Bốn con Tử thần Thực tử đang định bổ nhào về phía tôi, giây trước tôi còn nghĩ ‘Thôi xong, lần này.

chết chắc rồï, nhưng giây sau cơ thể tôi đã bay vọt lên khỏi mặt đất, tôi còn thuận tay rút lấy cây kiếm màu máu cảm trên mặt đất, Sau đó tôi liền lơ lửng trên không trung.

Đúng vậy, là lơ lửng trên không trung.

Không đúng! Người khống chế cơ thể tôi lại không phải là tôi!

“Cô gái à, tôi để cô tùy chọn một người, nhưng không kêu cô chọn ông ta mà!” Hàn Vũ vắt mình trên cây kêu rên với tôi.

Tôi… Đã chọn ai chứ?


Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc còn trong thế giới tỉnh thần, tôi đã lựa chọn Quỷ thần…

Vậy người khống chế tôi lúc này rốt cuộc là hình nhân màu đỏ, hay là Quý thân đây?

“Tử thần Thực tử sao? Đã lâu không gặp mà trông bộ dạng của mi vần ghê tởm như thế: Có tiếng nói phát ra từ miệng tôi, không phải là tôi nói ra, cũng không phải là hình nhân màu đỏ!

Bởi vì giọng nói này… Là giọng của đàn ông!

Giờ tôi đã có thể loại trừ khả năng hình nhân màu đỏ khống chế cơ thể tôi, vậy khả năng còn lại… Chính là Quỷ thần!

Hàn Vũ lộ vẻ tuyệt vọng: “Dù cô có để hình nhân màu đỏ kia khống chế cô thì cũng còn tốt hơn để người này khống chế cô đấy! Rốt cuộc cô có biết ông ta là ai hay không hả! Cô tự mình soi lên mặt kính kia mà xem bản thân cô rốt cuộc là bộ dạng gì!”

Tôi nhìn về phía Hàn Vũ chỉ tay, trên mặt đất là mảnh vỡ của cửa kính xe ô tô bị đập vỡ trước đó, mặt kính phản chiếu dáng vẻ giờ này phút này của tôi.

Mái tóc dài biến thành màu đỏ, trên mặt loäng ngoảng phù văn trông như dây leo màu đen, hai mắt, bao gồm cả con ngươi cùng viên mắt đều đỏ đến yêu dị, khóe môi kéo nhếch lên nhếch rộng lên, một tay cầm lấy huyết kiếm vác chéo trên lưng.

Trên người tôi tỏa ra khí chất hùng bá bốn phương, hoàn toàn khác với khí chất khi hình nhân màu đỏ khống chế tôi trước kia, cũng hoàn toàn khác trái ngược lại với khí chất của tôi.

Quỷ thần trị vì thiên hạ, dân đen chỉ như lũ sâu bọ, trong mắt tôi không có sinh mệnh.

Nhưng trong lòng tôi, tuy trái tim tôi vẫn còn đập, nhưng tôi đã mất đi tất cả cảm xúc, tất cả.

Con Tử thân Thực tử nhe răng trợn mắt gâm gừ với tôi, tôi nghe thấy bản thân mình cười một tiếng, tiếng cười đó chẳng hề mang theo chút cảm xúc nào. Ngay giây tiếp theo, tôi thấy cơ thể mình biến mất trên không, nhanh đến mức đến cả tôi cũng không nhìn rõ cơ thể của chính mình Một trận tàn sát đơn phương. Cơ thể tôi đáp xuống chính giữa mấy chục con Tử thần Thực tử, cả lũ Tử thần Thực tử xông về phía tôi, hai tay tôi vung kiếm kéo theo từng luồng kiếm ảnh, lũ ăn xác.

sống chia năm xẻ bảy, đầu rơi máu chảy trước mặt tôi Xác lũ Tử thần Thực tử bị chia năm xẻ bảy hóa thành vũng máu nhanh chóng nhưng kết lại, rồi lại nhanh chóng biến về bộ dáng cũ, hoàn toàn không giết được bọn chúng. Đây chính là thú giữ cửa địa ngục sao?

“Đi tìm mắt trận đi!” Hàn Vũ hét lên: “Trừ khi cô giết hết bọn chúng rồi nghiền nát tế bào máu, khiến máu đó hóa thành không khí, nếu không lũ Tử thân Thực tử đấy căn bản không chết được đâu! Lũ Tử thần Thực tử tuyệt đối không chết đâu! Bất kể ai cũng đều không có khả năng đó!”

Khiến máu nó biến mất sao?”

Cho dù là Lãnh Mạch hay Dạ Minh ở đây thì cùng lăm cũng chỉ có thể khiến chỗ máu đó hóa thành tro bụi hoặc đóng băng chúng lại, cần phải có năng lực thuật pháp như thế nào mới có thể hóa chúng thành không khí đây!

Tôi rất nhanh đã biết được rốt cuộc là cần năng lực thuật pháp như thế nào.


Sau khi nghe những lời đó của Hàn Vũ, cơ thể tôi liên nhếch khóe miệng đầy coi thường, huyết kiếm bắt đầu huy vũ xoay chuyển trên đỉnh đầu tôi, càng xoay càng nhanh, gió bị hút hết vào bên trong vòng xoáy đó, đến cả sắc trời cũng thay đổi, rất nhanh, cơ thể tôi đã năm lấy thanh kiếm đang nhanh chóng xoay chuyển, xông về phía đám Tử thần Thực tử.

‘Vẻn vẹn không đến một phút đồng hồ.

Chuyện Hàn Vũ đã nói là tuyệt đối không có.

khả năng đã trở thành sự thật.

Mấy chục con Tử thần Thực tử chết sạch, đến cả máu cũng hoàn toàn biến mất.

Kiếm vũ dừng lại, cơ thể tôi vung vẩy thanh kiếm trong tay.

Hàn Vũ há hốc miệng.

Vậy mà lại có người thực sự làm được, anh ta chỉ dựa vào một thanh kiếm đã có thể đánh tan huyết dịch thành hư không.

Đây chính là sức mạnh Quỷ thần trong truyền thuyết.

Tôi nghĩ, coi thường vạn vật, mình ta hơn hết cũng chỉ đến vậy là cùng.

Hàn Vũ nhảy từ trên cây xuống, vẻ kinh ngạc.

trong ánh mắt cũng dần chuyển thành cảnh giác.

Người đứng trước mặt anh chính là Quỷ thân suýt chút nữa đã bị tiêu diệt vào mười nghìn năm trước, là Quý thân mà cả Minh Giới, Quỷ Giới, Nhân Giới phải tập trung sức lực lại mới có thể miễn cưỡng đánh tan rồi phong ấn lại.

Ông ta còn chưa có ý định rời khỏi cơ thể tôi.

Tôi có hơi hồi hộp.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến quái dị.

Tôi lặng im một hồi rôi mới thâm thăm dò trong lòng: “Ông… Không định trả lại cơ thể tôi sao?”


Anh ta không đáp lại “Cơ thể này là của tôi mà tôi cũng chỉ là một con người bình thường. Trước kia hình nhân màu đỏ khống chế cơ thể của tôi, tôi cũng đã hôn mê cả một tuần liên. Ông chắc hản cũng không hề thích một cơ thể yếu ớt như vậy, ông vần là nên trả… Trả cơ thể này lại cho tôi đi” Tôi vừa nói chuyện, vừa thương lượng, cò kè mặc cả với ông ta, tôi có hơi buồn cười nhưng tôi lại thực sự không cười nổi “Có con cháu của tên thần y Minh Giới kia ở đây thì cơ thể cô sẽ không suy sụp được đâu.”

Người đàn ông đó rốt cuộc đã đáp lại lời tôi nói.

“Mười nghìn năm rồi, đã trôi qua mười nghìn năm rồi, không ngờ còn có ngày ta lại được triệu hồi từ trong giấc ngủ say” Ông ta bät đầu tự nói một mình: “Mười nghìn năm đã trôi qua, thế giới này dường như cũng đã hoàn toàn thay đổi, con người và người Minh Giới vậy mà lại có thể chung sống hoà bình đến vậy. Nếu năm đó cũng được như thế này thì tốt biết nhường nào.. “

Tôi không hiểu những lời ông ta nói là có ý gì, thứ tôi quan tâm nhất lúc này chính là cơ thể của tôi. Tôi lại nhắc nhở ông ta: “Vậy, ngài Quỷ thần, còn cơ thể của tôi…

“Trong cơ thể cô dường như có cất giấu thứ gì đó vô cùng thú vị” Ông ta bỗng nói “Tôi biết, đó là tàn niệm của Quỷ thân, tàn niệm của chính ông”

“Tàn niệm của tôi? Ha ha ha!” Ông ta bỗng cười lớn, dùng cơ thể của tôi ngẩng đầu cười lớn.

Hàn Vũ bị dọa lui về sau hai bước rồi đụng vào gốc cây đăng sau.

Hàn Vũ đáng thương không có khả năng công kích lại còn phải đối mặt với Quỷ thân mạnh nhất, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sợ vãi ra quần rồi.

“Ông cười gì vậy?” Tôi hỏi.

Tiếng cười của ông ta bỗng nhiên ngưng bặt: “Các người cũng thật đơn thuần, các người còn thực sự tin vào những lời đồn thổi mà tổ tiên các người nói hơn mười nghìn năm trước ráng cơ thể ta tuy đã bị đánh nát nhưng tàn niệm của ta thì vân còn lưu lại, phân tán khäp mọi nơi ở thế giới con người sao?”

“Lời đồn thổi?” Tôi không hiểu: “Nhưng bọn họ đều nói răng điều này được ghi chép lại trong sách cổ thần dụ, răng chấp niệm của ông bị đánh tan rồi phân tán đến các nơi trên thế giới, răng trong cơ thể tôi có chấp niệm của ông, nhưng nó không hoàn toàn nên mới được gọi là chấp niệm Quỷ thần, răng phải phong ấn lại cơ thể tôi để tôi không thể dùng đến chấp niệm đó.”

Quỷ thần, người chiếm dụng cơ thể tôi đến giờ còn không nhắc đến việc phải trả lại, nói ra lời khiến tôi vô cùng khiếp sợ.

Ông ta nói: “Tất cả các người đều bị lừa cả rồi, mười nghìn năm trước ta cũng đã chế phách tán không còn chấp niệm”




Bình Luận (0)
Comment