Chồng Ma Của Em

Chương 327



Trong bóng tối giơ tay không nhìn rõ năm ngón, khuôn mặt của người đàn ông như ẩn như hiện, tôi không nhìn thấy rõ ràng. Nhưng giọng nói đó cùng cảm giác lạnh lùng này tôi không thể cảm thấy quen hơn được nữa.

Tôi không ngăn được cảm giác kích động nữa, tôi lao vào trong bóng tối.

“Lãnh Mạch!”

Người đàn ông bị tôi ôm rất chặt, đúng là hơi thở, là nhiệt độ ấy. Anh đã về rồi, tôi nhớ anh biết bao.

Rõ ràng thời gian xa cách nhau không dài, mới chỉ có hai ngày mà tôi cảm tưởng như đã hai năm, hai mươi năm trôi qua. Cảm xúc nhung nhớ dồn nén quá lâu khiến bây giờ bộc phát mãnh liệt như thủy triều. Tôi ôm chặt anh ấy, dùng lực ôm chặt lấy anh ấy. Tôi sắp khóc, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn. Tôi muốn hỏi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, Minh Vương đã làm gì với anh, anh có bị thương không, vết thương có đau, có nghiêm trọng không, lần này anh về thì đừng đi đâu nữa.

Vô vàn điều muốn nói ra nhưng cuối cùng tôi chỉ nói ra được một câu: “Em nhớ anh”

Rất nhớ, rất nhớ anh.

Khuôn mặt anh của anh dần dần trở nên rõ ràng, vẫn là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đó. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu xuống nhìn tôi. Anh nâng khuôn mặt tôi lên là từ từ cúi người xuống.

Lúc này đáng ra phải là một nụ hôn dài kiểu Pháp, đem theo một chút sự xấu hổ. Tôi nhắm mắt lại và nhón chân lên.

Hô hấp của anh trở nên rất gần với tôi.


“Người đàn ông kia là ai? Vì sao anh ta lại quan tâm em như vậy? Vì sao anh ta biết em có thể nhìn thấy ma? Lại còn đứng sát vào người em như vậy? Lãnh Mạch bóp chặt cằm của tôi, hung hăng hỏi tôi.

“„” Nụ hôn dài kiểu Pháp sao? Tình cảm mãnh liệt nồng cháy sao?

Nhưng đây mới đúng là tính cách của Lãnh Mạch, không phải như vậy sao?

Tôi mỉm cười: “Cậu ta là Tôn Viễn Phàm, là bạn cùng lớp của em. Trong hai ngày anh không có ở đây có xảy ra một số chuyện, cậu ta biết chuyện của em, em và cậu ta…”

“Lại còn giới thiệu cậu ta rõ ràng rành mạch như vậy” Lãnh Mạch thấp giọng nạt: “Không được nói về bất kỳ người đàn ông nào khác! Cái gì mà em và cậu ta chứ, vĩnh viễn không bao giờ có chuyện em và cậu ta! Chỉ có em và anh thôi em biết chưa?”

Nóng nảy, hay tức giận, chiếm hữu đến mức biến thái, lúc trước tôi rất ghét những tính quá chủ nghĩa đàn ông này nhưng bây giờ tôi lại thấy rất thích, lại còn cảm thấy rất vui: “Em biết rồi, cậu ta chỉ là một người bạn bình thường của em thôi.”

Lãnh Mạch hừ lạnh hai tiếng.

“Anh đấy, em nghe nói anh bị thương, có nặng không?” Không có ánh sáng nên tôi không nhìn thấy Lãnh Mạch bị thương ở đâu nên chỉ có thể sờ mó lộn xôn trong lồng ngực.

Lãnh Mạch cúi đầu hừ một tiếng rồi nắm lấy tay của tôi: “Nhóc con, đừng châm lửa”

“Đồng Đồng, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

Giọng nói của Tôn Viễn Phàm truyền đến: “Cậu đừng làm tôi sợ.”

“Cậu không phải sợ, anh ấy không làm hại cậu đâu” Tôi trả lời.

“Bây giờ anh sẽ bóp chết cậu ta” Lãnh Mạch nói.

Tôi cười ha ha: “Lãnh Mạch, anh có ngửi thấy mùi bình dấm chua bị đổ không?”

Lãnh Mạch tức giận bóp mặt tôi, tôi và anh bắt đầu đùa nhau.

Tôn Viễn Phàm nghe thấy tiếng nói thì lân mò đi sang. Đi đến trước mặt tôi, anh ta nói: “Đồng Đồng, cậu đừng dọa tôi, ở đâu có người vậy? Có phải cậu đang nói chuyện với ma không?”

Tôi ngây người ra một lúc.

Lãnh Mạch không phải là ma, Tôn Viễn Phàm có lẽ nhìn thấy được, tất cả những người bình thường đều có thể nhìn thấy, sao cậu ta lại…

“Anh ấy ở đây, cậu không nhìn thấy sao?” Tôi không cam lòng hỏi lại rồi chỉ vào Lãnh Mạch.


“Đồng Đồng cô đang nói đùa đúng không, mắt của tôi rất bình thường, làm sao tôi có thể nhìn thấy ma được?” Tôn Vĩnh Phàm nói lại một lần nữa.

Trái tim của tôi nhanh chóng rơi xuống vực sâu.

Người khác không nhìn thấy Lãnh Mạch?

Chỉ có một mình tôi nhìn thấy anh ấy?

Điều này có nghĩa là?

Lãnh Mạch đã chết rồi sao?

Nghĩ đến khả năng này, nước mắt của tôi không kìm được cứ thế rơi xuống.

Làm sao có thể, làm sao có thể?

“Đừng khóc.” Lãnh Mạch đưa tay lên giúp tôi lau nước mắt.

“Nhưng…” Tôi khóc đến mức không ngừng lại được, tay của anh vô cùng lạnh lẽo, đến một chút hơi ấm cũng không có. Trái tim của tôi càng trầm xuống, tôi giữ lấy Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, sao anh lại biến thành ma quỷ vậy? Ở Minh Giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải Minh Vương giết anh không? Em phải đi tìm Minh Vương để báo thù!”

Tâm trạng tôi vô cùng kích động, tôi không nghe thấy Tôn Vĩnh Phàm đứng bên cạnh nói gì.

Tôi cứ nắm lấy tay của Lãnh Mạch kéo ra ngoài.

“Em đừng kích động” Lãnh Mạch kéo tôi trở lại.

“Làm sao em có thể không kích động được.

Minh Vương đã giết anh, em phải giết ông ta!”

Tôi định xông ra ngoài nhưng cơ thể đã bị người đằng sau ôm lấy: “Nhóc con, anh là người dễ chết như vậy sao?”

Tôi ngây người ra.

“Anh chỉ dùng cách vong hồn trốn thoát để đến tìm em thôi. Cô gái đáng ghét, em chỉ mong anh chết đúng không.”

“Này, anh đừng nói linh tinh!” Tôi quay người lại dùng tay che miệng Lãnh Mạch lại: “Được rồi, em tin là anh không chết, anh không được nói linh tinh nữa”

Lãnh Mạch thấp giọng cười: “Được”


“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây đã” Tôi nói với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch gật đầu.

Tôi và Lãnh Mạch mới đi ra ngoài được vài bước, Tôn Viễn Phàm đứng đẳng sau gọi tôi: “Đồng Đồng, cậu đi đâu vậy? Cậu không lo chuyện ở đây nữa sao? Cậu bỏ mặc tôi ở đây sao?”

Những lời này… Không lẽ cậu ta không biết ở bên cạnh tôi có một con ma có tính chiếm hữu rất cao sao?

Lãnh Mạch tức giận, đem theo cảm giác lạnh lẽo đến đóng băng cả trời đất đi sang.

“Lãnh Mạch đại nhân xin bớt giận.” Tôi vội vàng kéo Lãnh Mạch lại: “Chuyện ở đồn cảnh sát nếu không giải quyết xong sẽ trở thành một phiền phức thật sự đấy, chúng ta phải làm gì đây?”

“Đơn giản” Lãnh Mạch vấy tay, một trận băng tuyết đi cùng với gió quét qua đồn cảnh sát. Rồi Lãnh Mạch dẫn tôi rời đi: “Tất cả cảnh sát đều đã mất trí nhớ, bọn họ sẽ không nhớ chuyện này nữa đâu. Còn người phụ nữ đã hãm hại em, anh đã cho cô ta không nói được nữa”

“,” Đúng là một cách thức vô cùng thô bạo nhưng đơn giản.

Nhưng bây giờ xem ra cách thức này là tốt nhất. Tôi không có tâm tư để tiếp tục dính líu đến chuyện này nữa. Tôi dặn Tôn Viễn Phàm không được nói ra chuyện này, bảo cậu ta nhanh chóng rời đi rồi tôi và Lãnh Mạch cũng đi ra ngoài.

Trong lòng tôi chỉ có mỗi Lãnh Mạch, tôi làm gì còn có tâm trạng đi quan tâm đến những người khác nữa.

Trên đường đi, tôi chủ động nói cho Lãnh Mạch biết về sự xuất hiện của Sỉ Mị và bây giờ anh †a đang ngủ rất ngon ở nhà. Lãnh Mạch cẩn thận nhìn xung quanh rồi ép tôi vào một góc tường, hôn lấy tôi. Môi và đầu lưỡi của Lãnh Mạch đều lạnh, không có chút nhiệt độ nào cả. Lãnh Mạch nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tôi vừa đau lòng vừa cảm thấy chua xót. Tôi chủ động ôm lấy cổ của Lãnh Mạch, ngẩng đầu lên và đáp lại nụ hôn của anh đầy mãnh liệt.

Mãi cho đến khi khuôn mặt của tôi trở nên tê đại vì lạnh, hô hấp trở nên khó khăn thì tôi mới cố đẩy anh ra. Lãnh Mạch vẫn cảm thấy tức giận vì chưa thật sự thỏa mãn, anh cho tôi nghỉ một phút rồi lại hôn tới.

Sau ba lần dây dưa như vậy, Lãnh Mạch mới miễn cưỡng bỏ tôi ra. Anh hôn lên mũi tôi, liếm vành tai tôi, để lại rất nhiều nước bọt trên mặt tôi.

Tôi thấy rất ghét, anh còn hôn lên cổ tôi và nói băng giọng khàn khàn: “Nhóc con, nhóc con đáng ghét, anh phải lưu thật nhiều mùi hương của anh trên người em thì tên đàn ông đáng chết kia mới không dám lại gần”

Lãnh Mạch đang căng thẳng vì tôi sao? Nhìn thấy có người đàn ông ở bên cạnh quan tâm đến tôi thì ghen sao, lại còn lo lắng như vậy nữa?




Bình Luận (0)
Comment