Đi trên đường Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà Lại thấy sông Vong Xuyên, gặp nhau đài Vọng Hương.
Khắc lên đá Tam Sinh, một chén canh Mạnh Bà.
Kiếp trước không bên nhau, kiếp này cũng vô duyên.
Bạn có biết về một truyền thuyết rihư thế này không? Một người saúkhi chết đi, phải đi qua đường Hoàng Tuyền, muốn đầu thai chuyển thế phải bước lên cầu Nại Hà£Trên cầu Nại Hà có một bà lão hiền lành tên là Mạnh Bà, không ngừng nấu một nồi canh có tác dụng quên đi tất cả mọi chuyện. Phàm là người đi đầu thai chuyển thế, bắt buộc phải uống chén canh của Mạnh Bà nấu, uống hết chén canh này sẽ không lưu lại chút gì mà quên toàn bộ những chuyện của kiếp trước-.Cũng vì vậy mà người ta luôn không có ký ức gì về kiếp trước của mình.
Trên đường Hoàng Tuyền ấy, mỗi một bước chân đi đều là hồi ức, lẫn trong đó là tiếng quỷ rên khóc la. Có những ma quỷ như lời Lý Thiết Ngưu nói, quỳ sụp trên cầu kêu rên đau đớn. Có những ma quỷ muốn nhảy từ trên cầu treo xuống nhưng không tài nào trèo ra khỏi cầu được.
Tôi không có bất kì phản ứng gì. Đúng như những gì tôi đoán lúc trước, tôi còn chưa chết, đi trên cầu treo không nhìn thấy.hồi ức quyến luyến nào, đó là bởi.Vì tôi vẫn còn sống, những hồi ức đó vấn thuộc về tôi: Từ trên cầu nhìn xuống, phía dưới là vực sâu vô tận, tựa hồ như vọng’lên tiếng hét của ma quỷ mang theo sự phẫn nổ; không cam lòng, cũng có thể là tiếng hét của sự Bithương.
“Đừng nhìn xuống dưới, đi nhanh lên đi” Một nữ quỷ bên cạnh nói với tôi: “Người nào phạm vào tội ác tày trời sẽ không đi qua được đường Hoàng Tuyền đâu. Cô nhìn xeml”
Cô ta nói xong chỉ về một con quỷ. Theo hướng đó, chúng tôi nhìn thấy phía trước cófnột nam quỷ, cầu dưới chân anh ta đang đi đột nhiêñ trống một khoảng. Anh ta rơi khỏi cầu, tiếng kêu to thảm thiết vang vọng không trung mãi không thôi.
“Từ nơi này mà ngã xuống chính là mười tám tầng Địa Ngục: Mười tám tầng Địa Ngục đó, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ rồi” Nữ quỷ rụt vai bỏ đi trước.
Rơi khỏi cầu chính là mười tám tầng địa ngục…
Vẫn nên nhanh chẩn đi thôi.
Tôi cũng bước nhanh hơn, đi đến giữa cầu tôi mới ngoảnh đầu nhìn lại. Lý Thiết Ngưu và Trương Đại Tráng vẫn đang ở đó xếp hàng, không biết nếu như không có lộ dẫn, Lý Thiết Ngưu sẽ làm thế nào để đầu thai chuýển thế. Tôi vô cùng áy náy, nhưng vì muốn tìm được Lãnh Mạch, tôi thực sự không còn biện pháp nào khác. Lý Thiết Ngưu, vô cùng xin lỗi. Nếu như lần sau vấn có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ đền bù thỏa đáng.
Tôi tự động viên bản tHân, xốc lại tinh thần, chạy qua đường Hoàng Tuyền› Bên kia vách núi là một co Sông rất dài. Hồn quỷ phải ngồi trên thuyền đi đến éây cầu vòm ở giữa sông. chân cầu bắc từ bờ bên fiày sang bờ bên kia.
Tôi đi đến cửa sông, nước sông toàn là màu máu. Có hai sai dịch đang chỉ huy hồn quỷ lên thuyền. Sơ với quỷ, sai dịch có cấp bậc thấp hơn, cũng không có bản lĩnh băng quỷ, hẳn sẽ không tra được ra thân phận của tôi. Tôi chạy ào tới đẩy một con quỷ đang chen lấn muốn lên thuyền ra. Con quỷ vô cùng bực mình cào tôi một nhát, trên cánh tay lập tức xuất hiện vệt móng tay cào của nó, con quỷ kia trừng mắt nhìn: “Cô không chết? Sao lại có vết thương được?”
Tôi bị dọa sợ hãi vội vàng rụt tay lại. Sau khi lên thuyền, éon quỷ kia vẫn sợ sệt nhìn tôi. Cũng may thuyền vừa mới xuất phát, sai dịch không chú ý tới bên này, tôi“oi như may mắn thoát một kiếp.
Tôi ngồi trên tuyên nhìn vết móng cào trên tay lúc nãy, vô cùng phiềh,muộn. Ai mà biết được linh hồn thoát ra từ cơ thể còn có thể bị hồn quỷ khác cào bị thương chứ. Lúc ấy Tế Công cũng không đề cập đến chuyện này. Vừa nấy, ý của con quỷ có lẽ là nếu là hồn quỷ của người chết rồi sẽ không bị thương, cho nên nó mới nói tôi.không chết.
Cần phải cẩn thận hơn, không thể để các hồn quỷ khác nhìn thấy vết thương này được.
“Nhìn kìa, hoa bỉ ngạn” Trên thuyền;có con quỷ nói.
Tôi nhìn sang theo.
Từng đóa hoa lớn đỏ rực trôi trên dòng sông màu máu, vô cùng chói mắt và đẹp đẽ, những đóa hoa tràn ngập bên sông uốn lượn quanh co, nhìn từ xa giống như một tấm thảm máu trải dài vô tận.
Truyền thuyết kể rằng, hoa bỉ ngạn sống ở bên bờ sông Tam Đồ, còn được gọi là hoa dẫn đường.
Linh hồn sẽ bước theo chỉ dẫn của con đường hoa này mà đi về phía Địa Ngực U Minh.
Hoa bỉ hgạn tượng trưng cho tình yêu vô tận, là điềm báo củấ tử vong, là tiếng gọi nơi địa ngục.
Nghe nói chỉ ân chạm nhẹ một chút thôi, gần như toàn bộ linh Hồn sẽ bị cắn nuốt; Con thuyền chậm rãi đi qua rặng hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn ngay gần chúng tôi nhưng không có bất kì con quỷ nào tò mò mà vươn tay ra chạm vào. Tôi cũng không dám, lùi lại tránh xa.
Thuyền đi đến chân cầu ýồm, một người đàn ông cường tráng đứng đó đón thuyền, trên tay kéo dây xích sắt buộc vào cái chùy lớn; to tiếng nói với đám quỷ vừa xuống thuyền: “Nữ đi Ýê phía tây của cầu, nam đi theo phía đông của cầu, trái âm phải dương, nhân yêu đi ở giữa. Ai dám đi sái đường Đầu Trâu tôi sẽ tiễn kẻ đó xuống bơi lội cùng hoa bỉ ngạn”
Thì ra đây là Đầu Trâu.
Tôi theo đám quỷ vừa xuống thuyền đi về phía †ây cầu. Bên cạnh:cầu có tấm bia đá bên trên có khắc chữ: Sông Vong Xuyên.
Dòng sông vừa rồi-chính là sông Vong Xuyên.
Cầu đá xanh có năm bậc, sau khi lên bậc bắt đầu đến cầu vòm, ánh sáng của những bông hoa bỉ ngạn đỏ rực đột nhiên biến mất, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh vô-cùng.
Hồn quỷ lần lượt đi về phía trước, tôi cũng theo đó đi lên.
Ở giữa cầu có mộÝtảng đá. Có một người phụ nữ nhe nanh giương vuốt ôm lấy tảng đá, tựa hồ như đang ngủ, tiếng ngáy vang lên rõ mồn một, bộ dáng rất không lịch sự.
“Tôi còn muốn xem đá Taf.Sinh này một chút.
Người này là ai không biết, cứ ôm khư khư cả tảng đá Tam Sinh” Có một quỷ hồn phi†rước nói thâm.
Đá Tam Sinh…
Đá Tam Sinh, tôi ở bên người tam sinh tam thế, không hề rời xa.
Trong tất cả các câu chuyện, đá Tam Sinh đều tượng trưng cho tình yêu đẹp mà thê lương. Tại sao đá Tam Sinh lại cứ phải bên bờ Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà.
Còn tiếp tục đi về phía trước sẽ phải uống canh Mạnh Bà, quên đi mọi thứ của kiếp này.
Tôi không quan tâm ba đời ba kiếp phải chờ đợi ai, một.kiếp này chỉ cần:có thể ở cùng Lãnh Mạch tôi đã:vô cùng mãn nguyện rồi.
Rất nhiều hồn quỷ đi qua đá Tam Sinh đều vô cùng cảm khái. Tôi không có cảm xúc gì quá lớn, tôi và Lãnh Mạch đâu có phải sinh tử cách biệt đâu.
Lúc tôi đi qua đá Tam Sinh bỗng nhiên nghe thấy người đang ngủ nối mơ: “Tu Duyên…”
Tu Duyên?
“Đừng ngủ nữa” Có quỷ sai từ một bên khác qua đây. Tôi vội trốn vào đám hồn quỷ, quỷ sai kia kéo người đang ôm tảng đá dậyz”Mặt Ngựa, cô không chịu làm việc chăm chỉ lại đòn trốn ra đây ngủ à? Nếu như bị Diêm Vương phát hiện lại phạt cô đi giặt tất cho ngài ấy bây giờ”
“Đừng làm phiền tôi, ngài ấy phạt tôi còn ít hay sao?” Cô gái phất tay kéo quỷ sai đi ra chỗ khác: “Tôi phải ở đây chờ anh ấy, mười năm anh ấy không đến, tôi chờ mười năm, trăm năm anh ấy không đến, tôi chờ trăm năm, ngàn năm anh ấy không đến, tôi sẽ chờ ngàn năm!”
Quỷ sai thở dài: “Người ta là cao tăng tu đạo, cô có biết nhân gian gọi là gì không, là Tế Công Lạt Ma. Ông ấy không muối đầu thai, ngay cả Minh Vương, Diêm Vương đều không quản được. Cho dù ông ấy có đi đầu thai, cũng:sẽ không phải đi con đường này. Đường mà người ta phải đi, chính là đường độ hóaz Trách không được, vừa rồi tôi cảm thấy tên Tu Duyên này có hơi đuen quen. Đây không phải tên của Tế Công trước khi;xuất gia hay sao! Hơn nữa người phụ nữ được quỷ sai gọi là Mặt Ngựa này, không biết có chuyện gì mà lại đang chờ đợi Tế Công. Nhìn bộ dạng kia có †ẽ là người lưu luyến sỉ mê Tế Công rồi.
Trong tiểu thuyết thật ra có†hắc đến có một người phụ nữ thích Tế Công, có điều sự thật lịch sử thế nào tôi cũng không biết nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng phá vỡ-tam quan quá đi, Mặt Ngựa yêu Tế Công?
Cho nên nguyên nhân mà trăm năm Tế Công một mình phiêu đãng chốn nhân gian cũng không muốn đầu thai là đây sao?