Chồng Ma Của Em

Chương 391



“Ai biết anh có thể đột nhiên động kinh hay không.”
¡ về cánh cửa, lúc nào-cũng có thể chuẩn bị bỏ Khóe mắt S¡ Mị hung hăng giật giật, tôi thấy anh ta xém chút nữa đã đánh tôi, anh ta Tiếc mắt trừng tôi, bước chân nhanh:chóng vượt qua tôi ra khỏi cửa lớn: “Đuổi theo”
Tôi ôm chặt túi xách, đi theo ra ngoài: Trên đường đi Si Mị €ũng không nói chuyện với tôi, vẻ mặt buồn bực lái xe, tôi mừng rỡ không cần nói chuyện tiếp, ngẩng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra Si Mị nói cũng đúng đã quyết định không dây dưa với Lãnh Mạch, thử tiếp nïận được sự theo đuổi của những khác thì có thể thế nào? Huống chỉ Lãnh Mạch muốn kết hôn với Minh Vượng, thế giới này cũng không có quy định một người chỉ 6ó.thể nói yêu đương một lần nhỉ? Cũng không quy định tôi thì nhất định phải trải qua tuổi già cô đơn một mình ha? Tôi cần gì phải than thân trách phận?
Có câu danh ngôn không phải đã nói muốn xoa dịu tổn thương một đoạn tình cảm thì cách tốt nhất chính là bắt đầu một cuộc tình mới.

Tình yêu…

Tất cả dũng khí tiến tới của tôi đều trao cho Lãnh Mạch tất cả, nhưng còrr có thể… tiếp nhận tình cảm của người khác sao?
Xe dừng bên ngoài nhà Tôn Viên Phàm, Tôn Viễn Phàm đã sớm chờ chúng ta, tôi trước sau cùng Sỉ Mị xuống dưới, nửa mặt bên của Sỉ Mị bị tôi đánh có hơi sưng, Tôn Viễn Phàm hoài nghỉ nhì, Sỉ Mị trừng tôi, tôi tranh thủ thời gian €úi đầu xuống, một mùi hương lúng túng bay trong không khí.

Ba người chúng tôi cùng nhau im lặng một hồi, Tôn Viễn Phàm chẳng hỏi gì cả, đưa chúng tôi vào nhà.

Tôi và Si Mị rơi lại phía sau, Si Mị trừng tôi: “Đồ ngốc, cô cố ý à, tát mặt tôi tới nỗi không có hình tượng thì sẽ không có phụ nữ thích tôi đữa, cô có thể độc chiếm tôi có phải không, tâm cơ nặng thật”
Một cái tát trước đó kia là tát dướttình thế cấp bách, tôi cúi thấp đầu, ấp úng nói: “Thật xin lỗi: “Xem như cô còn có lương tâm” Si Mi hừ hừ hai tiếng, đẩy trán tôi một cái, cầm túi xách bước vào.

Tiến vào nhà, tôi lần nữa cảm thấy có người sau lưng nhìn tôi, tôi vừa quay đầu lại, Lãnh Mạch giống như ma quỷ chắp tay sau lưng tôi, hù dọa tôi đến nỗi nhảy dựng lên, tôi xém chút ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt: “Lãnh Mạch đại nhân, rốt cuộc anh muốn làm gì nói thẳng được không? Hù dọa người ta như vậy có duyên lắm sao?”
“Người đàn ông kia hôm nay bày tỏ với em?“ Lãnh Mạch âm u nói.

Tôi giật:mình: “Sao anh biết? Anh vần luôn nhìn trộm bọn tôi ä?”
“À, nhìn trộm mấy người? Em và người đàn ông đó?
Thân thiết như vậy;sao không dứt khoát đồng ý sự theo đuổi của anh taluôn đi?”
“Anh quả nhiên đang nhìn lén chúng tôi.” Cũng không đúng, cho dù anh nhìn trộm chúng tôi, Sỉ Mị ít ra cũng sẽ cảm giác được, anh cũng không thể chịu đựng đến gần để nghe rõ ràng như vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh lén đặt máy nghe trộm trên người tôi? Tôi vội vàng tìm kiếm trên người từ trên xuống dưới một lần, quả nhiên tìm thấy một máy nghe trộm nhỏ níni trên cúc áo tôi, là loại rất rất nhỏ kia, nếu không phải bầy giờ tôi cố gắng tìm kiếm thì vốn không tìm được.

“Lãnh Mạch, anh lắp máy nghe lén trến người tôi khi nào đấy?” Tôi giật máy nghe trộm trên cúc áo xuống, tức giận chỉ vào anh ta: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Sao nào, có tật giật mình?” Giọng điệu Lãnh Mạch quái gở: “Em có gì mà có thể có tật giật mình, tôi thấy em là ước gì người đàn ông kia và em xảy ra việc gì đó không thể để lộ thì có, đói khát dụ dỗ đàn ông như vậy, còn dụ dỗ kẻ thù, tôi thấy em ở trước mặt đàn ông là quên mất cái gì gọi thù hận rồi nhỉ? Em có biết xấu hổ hay không? Thật không ngờ tôi lại từng chạm qua loại phụ nữ như em vậy, thật sự xem mình là bảo bối, đàn ông cả thế giới đều cầu xin muốn ngủ với em”

“Lãnh MạcR;anh..” Cho dù tôi và anh đã hoàn toàn phân rõ giới hạn, nhưng ít ra trước kia vẫn từng có hồi ức đẹp đẽ, bây giờ anh lại nói năng độc ác như thế, cũng bởi vì tôi không còn cần dựa vào anh, cũng bởi vì đã chơi xong rồi, anh ta%ạch mặt với tôi như vậy sao?
Nói khó nghe như vậy, ngạy cả chút tình nghĩa ngày xưa cũng không giữ lại luôn.à?
Tôi hít sâu một hơi, ngước mắt, giương môi: “Có lẽ †ôi nên cảm ơn Lãnh Mạch đại niiân, là anh để tôi hoàn toàn hết hy vọng với anh, cũng hoän toàn chấm dứt thứ còn sót lại duy nhất là tình nghĩa, anh quả thực khiến tôi bỗng nhiên nhận thức, hiểu rõ một chuyện.

Anh nhíu mày: “Chuyện gì?”
Tôi cười: “Cô gái tốt nào chưa từng gặp một hai tên đàn ông cặn bã chứ, chỉ có gặp đàn ông cặn bã rồi mới phát hiện đàn ông khác tốt, không phải sao?”
Mặt anh trầm xuống.

Tôi càng cong môi hơn: “Nếu đàn ông đều giống anh thì thế giới thật.sự không có đàn ông rồi, chẳng qua anh nên may mãn, trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông, đàn ông tốt cũng không thiếu, Lãnh Mạch, đừng tưởng răng không có anh thì thế giới sẽ ngừng quay, đừng tưởng rằng không có anh thì tôi sẽ khóc lên khóc xuống Tôi treo cổ tự sát;eảm ơn anh dạy cho tôi biết cái gì gọíTà tình yêu.

Tôi sẽ trao tình yêu tốt đẹp hơn cho người đàn ông khác càng đáng giá hơn, mà người đàn ông nây:không phải anh”
€ó lẽ trước kia tôi chưa từng nói độc ác với anh như vậy, một trận bãotuyết ngưng tụ xung quanh người anh: “Cô gái, đừng để tối’cho em mặt mũi mà em không cần”
“Câu này tôi muốn ngược’lại cho anh, Lãnh Mạch, đừng để tôi cho anh mặt mũi mà,anh không cần” Tôi không sợ, tôi nhìn thẳng về phía anh.

Có vài tên đàn ông, trời sinh tự cho mình là vương giả, trời sinh tự cho rằng mình cao caØtại thượng, trời sinh xem người của cả thế giới đều phải⁄ây quanh anh †a, trời sinh cho răng anh ta đối tốt với người khác một chút chính là bố thí, người khác chắc chắn phải khúm núm nhún nhường làm vui lòng anh ta, Lãnh Mạch như vậy, tôi chịư đủ rồi.

“Cô quả thực đang tìm chết” Khí thế quanh người Lãnh Mạch căngza, lưỡi trượt thành lưỡi dao, tốc độ nhanh như đạn lao về phía người tôi.


Tôi cũng không né tránh, không phải không sợ chết, mà là tránh cũng vô dụng.

Lưỡi trượt cách vị trí ñgười tôi mấy tấc, bị hắc cầu đỏ như máu của Sỉ Mị đánh fan, Si Mị đứng đằng sau tôi, hai tay ôm ngực, cụp mắt nhìn tôi: “Đồ ngốc, cô nói lời vô dụng với tên đó làm gì.”
“Tôi đây là người khá hẹp hòi, người khác chế giêu tôi, không đánh lại anh ta, ít ra cũng phải chế giêu bằng miệng lại, không phải sao.” Tôi nhìn Lãnh Mạch, mỉm cười.

Lãnh Mạch tức điên, bả vai tức giận đến phát run: “Được, được lắm, có đàn ông khác che chở, cánh cô liền cứng rồi, lá gan cũng lớn,fhế lực như thế, cô cũng không cảm thấy mình buồn nôn?”
Si Mị há miệng muốn nói chuýện, tôi lại ngăn cản anh ta, đối mặt Lãnh Mạch, tôi nhàn nhạt mở miệng: “Tôi mới vừa nói rồi, tôi đây đầu óc bé,gười khác đối với tôi ra sao thì tôi liền đối với anh ta nữ thế, anh thật lòng với tôi thì tôi thật lòng với anh, nhưng kiểu như anh vậy thì tôi tự nhận không cần mong chờ anh che chở nữa, tôi không đê tiện như vậy.

À đúng rồi, còn có lúc anh nói ti buồn nôn, trước hết nghĩ đến anh đi đã, nói câu buồn nốn gì, làm chuyện buồn nôn gì, anh thật sự xem mình là Thượng Đế à? Đây là nhân gian, không phải Minh Giới, Minh Giới đương nhiên có đồ ngu bằng lòng để anh làm Thượng Đế của cô ta, về Minh Giới của anh đi, đi mà tìm đồ ngư ấy đi”
Tôi chưa từng nói những lời này với Lãnh Mạch lần nào, thậm chí lúc anh tự tay đâm nhũ băng vào trong người tôi ở Mình Giới, tôi cũng không hề chế giễu chửi rủa anh, bây giờsanh chẳng hề nhượng bộ chút nào với tôi, tôi nghĩ tôi cũng không cần chơ“anh mặt mũi.

Giữ mặt mũi đi mà gặp quỷ của anh ta, Lãnh Mạch đi mà gặp quỷ của anh:ta đi.




Bình Luận (0)
Comment