Tư thế ngủ của Hỗng Hồng còn xấu hơn tôi rất nhiều, người nằm chỏng quèo, tay chân dang ra trông chẳng giống con gái một chút nào, ép chặt tôi vào bóc giường, thậm chí còn không thích tiếng cuông điện thoại/quá †o, cô ấy càu nhàu xoay người: “Phiền chết đi được, mới sáng sớm cô không thể chuyển nó đi eñõ khác được sao?” ; Tôi xoay người trêfi giường không nói lời nào rất lâu mới tìm được điện thoại và bấm nút trả lời.
“Vật nhỏ, tôi đang ở cửa;mở cửa cho tôi đi”
“..” Anh võ nghệ cao cườnđ.xuyên tường xuống nước lợi hại như vậy mà bẩy giờ bảo tôi đi mở cửa cho anh là có dự tính gì?/ “Muốn nhìn thấy em ngay từ cái ñhìn đầu tiên” Anh lại nói.
Tôi mặe:kệ anh, liền cúp điện thoại rồi ngã xuống giường».
Hồng Hồng Èười điên cuồng: “Người ta muốn nhìn thấy đổ ngay từ cái nhìn đầu tiền, cô còn không mau xuống lầu mở cửa đi, tốt nhất là hãy mặc đồ hở một chút, cô kéo áo ngủ xuống chút, gợi cảm chút, để Khiến cho anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy cô liền hận không thể lao vào cưỡng hiếp cô”
“Cô không nói thì không áibảo cô câm” Tôi buồn bực hừ lạnh với cÔ ấy.
Chỉ vài giây sấu, cửa sổ lại truyền đến tiếng động, Hồng Hồng phần ứng rất nhanh, nháy mắt đã trở lại trong cơ thể Tôi, tôi không nhúc nhích, vần quay lưng nằm ở trên) lỗ tai dựng lên lắng nghe.
“Tôi biết, nếu không xuống mở cửa cho tôi thì chắc chắn là nằm ỳ ở trên gfường”
Tôi liếc mắt vạn phần, chính lã-Lãnh Mạch trèo cửa sổ đi vào.: Lãnh Mạch ngồi chồm hổm trước giường tôi, còn tôi thì đang nằm sấp, bộ đồ ngủ có lẽ bị cuộn một óc, anh dùng ngón tay chọc vào eo của tôi, ngón:tay của người đàn ông mang đến một chút hơi ấm, đốt cháy tôi, tôi vội vàng thu chăn lại và quất chặt.
“Như con tằm⁄Lãnh Mạch cười tôi.
Hồng Hồng cười lặn lộn ở trong người ôi: “Như con tăm, như co tăm, như con tăm.
Ôi chao cái giọng điệu này thật là cưng chiều, thật dịu dàng, cỏ-thể làm tan chảy lòng người.
Nếu như không biết người đàn ông.này là một tên mặt người dạ thú thì tôi đã cảrf động rồi, cô nói có đúng không Đồng Đồng.”
Tôi không trả lối Hồng Hồng ‹ cũng không phản ứng lại với Lãnh Mạch, tôi buồn bực ở trong chăn như một con đà điểu.
Lãnh Mạch bước đến hỏi bệnh cảm lạnh của tôi có tốt hơn chút nào không, tôi ủ rũ và nói ‘Ừm một tiếng.
Lòng căm thừ của Hồng Hồng đối với Lãnh Mạch vô cùng lớn.Ở một mức độ nào đó thì Hồng Hồng là một nửa’của tôi, cảm xúc có mối liên hệ với tôi, dẫn đến cảm xúc của tôi bây giờ đối với Lãnh Mạch là rất khó chịu, không muốn nói chuyện.
Lãnh Mạch chắc chắn cũng có thể cảm nhận được, ánh im lặng một hồi rồi đổi chủ đề nói chuyện: “Muốn biết chuyện cụ thể của Địa Tạng không?”: “Không muốn.“+lồng Hồng hét lên ở trong lòng.
Z Tôi có hơi buồn cười,cảm thấy vấn đề thuộc về tình cảm thì là tình cảmcòn chuyện chính thì vẫn phải nghiệm túc nói chúyện, tôi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch từ trong chăn?Muốn biết.”
Lãnh Ibgli A ra ” mặt uỷ khuất: “Cuối Tôi bị kiềm hãm; quay đầu ra: “Nồi chuyện chính” “
“Vị Địa Tạng này tồn tại từ mấy trăm năm trước, vẫn luôn ẩn nấp ở trống núi sâu, cũng không làm hại bất cứ ai.
Minlí Giới biết sự tồn tại của ông ta, sáu vị trưởng lão-đã cử người âm thầm theo dõi ông ta, ngược lại cứng bình an vô sự, cho đến sau khi Lạc Nhu trở thănh Minh Vương liền huỷ bỏ sự giám sát với Địấ Tạng, sáu vị trưởng lão phản đối kịch liệt nhưng Lạc Nhu vẫn khôngghe.
Sau đó người của Minh Giới cũng không biết về hoạt động của Địa Tạng, cho đến gần đây..”- Minh Vương huỷ bỏ việc giám sát với Địa Tạng? Theo những gì Sỉ Mi nói trước đây, sự tôn tại của Địa Tạng là tượng đối nguy hiểm, thậm chí có thể phá vỡ cân Bằng của ba giới nhân, quỷ và minh, Minh Vương… tại sao lại làm như vậy Í _.
“Tôi biết ‹ $m đang nghĩ dệt sLãnh Mạch nói.
Tôi nhìn về phía anh.
“Em đừng nhĩ#tôi, Minh Vương,lên nắm quyền cách đây hai trăm năm, một trăm năm trước tôi mới ra đời nến không liên quan gì đến tôi” Anh cho rằng tôi đã‹hiểu lầm anh cái gì đó nên vội vàng giải thích.
Tôi căn bản là không nghĩ đến việc hiểu lâm anh, lắc đầu không nói gì: “Tôi €ũng không nói gì về anh, Minh Vương muốn làm dĩ;cũng không liên quan gì đến tôi, chỉ là Địa Tạng;này muốn hại một người bạn của tôi, tôi đã đồng ý giúp cậu ấy nên không thể nuốt lời, nửa đêm nay là có thể lấy được kết luận”
“Nói đến chuyện này thì khi đến đây, anh đã nhìn thấy Si Ni ra ngoài, anh đã bí mật nhìn thấy” Lãnh Mạch nói.
“Si Mị ra ngoài sao?” Lúc này Sỉ Mị muốn ra ngoài chắc chắn là 3ó chuyện.
Tôi liền ngồi dậy từ trên giường: “Si Mỹđi đâu?”
Lãnh Mạch không trả lời tôi, ánh mắt nhìn chằm chăm vào ngực tôi đang dần sâu thẳm.
Tôi sững sỡ, cúi đầu xuống ñhìn theo anh, khi tôi ngồi dậy đã không cẩn thận lầm chiếc váy ngủ rơi xuống một hửa để lộ ra bờ vậi mịn màng, xương quai xanh và một chút mảñh ngực, tôi vội vàng kéo lại, ôm lấy chăn: “Lãnh Mặch, anh đi ra ngoài đi”: ⁄ Lãnh Mạch ngước mắt nhìn tôi: “Cấm dục thật sự rất khó chịu đó, vất nhỏ à”
“Ra ngoài” Tôi mặt đỏ tÍ4‡ai hét vào mặt anh.
Z Hồng Hồng ở trong lòng mắng lớn anh là cầm thú, đầu toàn t*ng trùng, tình đặc không được thoả mãn nên mới nhìn thấy một chút như thế đã như muốn ăn thịt người ta.
Từ sau khi mối quan hệ của tôi và Hồng Hồng được cải thiện thì liền phát hiện ra rằng cô ấy thực sự nói rất nhiều, còn là một con quỷ điên hay soi mói.
Mặc xong quân áo đi ra ngoài, Lãnh Mạch đang ở dưới lầu hút thuốc, anh ngắt điếu thuốc đi về phía tôi, đưa cho tôi một tờ giấy: “Người đàn ông đó để lại cho ém”
Tôi cầm lấy nói, bên trên viết: “Đồ ngốc, Tôn Viễn Phàm đến tìm chúng tà nên tôi đi giải quyết chuyện%rước, em ngủ đậy cứ đợi ở trong nhà đừng ra ngoài: x: Tôn Viễn Phàm đến tìm chúng tôi? Là tôi ngủ say quá sao? đặc chắn đã xảý“ra chuyện lớn rồi, nếu không thì Tôn Viễn Phàm sẽ không cố ý chạy đến.
` Tôi vội vàng đi ra ngoäi, Lãnh Mạch cũng đi theo sau, anh nắm lấy cánh Tay tôi từ phía sau, tôi đang định giấy giụa thoát fậ thì anh nói: “Chúng ta đi sang bên kia đi.”
“Tại sao?”
“Ác quỷ thủ hạ của Địa Tạng rõ rằng là đang đối phó với bạn của em, nếu như em công khai đi vào từ ửa chính thì bọn chúng chắc chắn sẽ có đề phòng,‹ ’em đi thì sẽ chỉ vô không khí mà thôi” ⁄ Lời Lãnh Mạch nói cũng có lý, tôi hỏi anh: “Vậy thì chúng ta đi từ đâu?”
Lãnh Mạch đưa tôi rời khỏi biệt tự từ Tống Tử Thanh, lách qua dựa.vào đường lớn, rẽ qua mấy ngõ tắt nhỏ, tôi nghïngờ phương hướng có đúng hay không, con ngõ nhỏ mà anh kéo tôi vào rất tối, Hồng Hồng nói chắc chắn anh muốn có ý đồ quấy rốtvới tôi.
Lãnh Mạch mặc dù hơi mạnh nhưng cũng không biến thấi đến mức biến mình thành một cây cao lương; Ỳ lạ kéo tôi quẹo vào con ngõ nHỏ chứ?
Đi vào con ngõ nhố chưa được hai bước thì ho khí đột nhiên trở nêh là lẽo, Lãnh Mạch “Em nhìn xem”
Tôi nhìn về phía trước.
“; Toàn bộ con ngõ nhỏ đông đứng lại thành sương giá, băng lan tràn đến tận đỉnh tạo thành một hang động hình vòm, mặt đất cũng được bao phủ bởi băng pha lê sáng đến trong suốt, tựa như ở trong một thế giới thuỷ tinh, vô cùng đẹp đế, võ/cùng bao la hùng vĩ và thậm chí cảm nhận thấy tiến thêm một bước, bước trên băng thuỷ tỉnh là cố +thể đi thông vào thế giới đồng thoại ở trong giấc mơ của mình.
Tôi hoàn toàn €hoáng váng.
Lãnh Mạch rủ mắt “Ngạc nhiên khôi?
xuống nhìn tôi.
| “Bệnh’thần kinh à’ “Hững Hồng thì thâm ở trong lòng tôi f “Hàn Vũ nói con gái đều thích lãng mạn, vậy đây có tính khôñg?” Anh lại nói.
‹ Hồng Hồng lại ñói: “Tính cái quỷ gì, sắp lạnh chết rồi.
Cũng chẳng/ no là chưa từng nhìn thấy băng tuyết.”
“Bằng không thì cô có`thể ra ngoài nói với anh ấy” Tôi nói thầm trong Tòng với Hồng Hồng.
Hồng Hồng ngay lập tức Sợ hãi, không dám nói thêm nửa lời.
Tôi đang nhìn động băng có ánh sáng pha lê lấp lánh tuyệt đẹp ở trước mặt thì trống lòng cảm thấy có chút hơi phức tạp, sau khi hít một hơi thật sâu rồi mới quay đầu lại nhìn Lãnh Mạch: “THực ra thì Lãnh Mạch à, anh thực sự không cần phải như vậy.”
“Em không thích sao?” Anh cau mày: “Tôi nhớ trước đây eïrtừng nói rằng em rất thích những thứ mà tôi Khắc ra từ băng”