Chồng Ma Của Em

Chương 405



Tôi nhảy lên, tia được công tắc âm tường, liền ấn mở.

ế Trong phòng khách ở tầng một có rất nhiều người đã hôn mê đang nắm, trên nền đất có rất nhiều máu.

Tôi theo đó mà đi kiểm tra, phần lớn mọi người đếu đang trong trạng thái bất tỉnh, nhưng có mấy Rgười cắn đến nỗi thay đổi hoàn toàn, máu me đầm đìa, cổ bị rácfra một lỗ lớn, đã tắt thở.

Có mấy fgười thì bị thướng rất nặng.

Chuyện này không thể trì hoãn, không có cách nào che giấu.

Mạng›người quan trọng, tôi liền báo cảnh sát, sau đó mới chạy lên lầu.

Ba của Tôn Viễn Phàm rgã ngay trước lối lên cầu thang, một cánh tay đấbi căn đến máu thịt lung tung.

Ông ấy vẫn còn chút hơi thở.

Tôi vội vã gọi ông ấy: “Chú, chú ơi” ˆ Ông ấy khó khăn mở mắt ra một €hút, sau khi nhìn rõ tôi liền thoáng chốc túm lấy ống quần tôi: “Cứu… Xảo Xảo…”
Tôi muốfthỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ấy đã lại hôn mê mất rồi.

Hồng Hồng Xuyên ra khỏi thân thể tôi, chạy lên lầu trước, đứng Bên trong gọi tôi: “Đồng Đồng, mau tới đây!” “
Tôi chỉ đành tạm thời buông ba Tôn Viễn Phàm xuống, nhanh chóng chạy lên lầu.


Hồng Hồng đang ở bên ngoài phòng Tôn Xảo Xảo.

Cửa: lớn phòng Tôn Xảo Xảo mở rộng, trên nền đất từ tfong phòng ra đến ngoài cửa có vết máu tươi kéo đài.

Tôi đi vào, tròng căn phòng tối om om chẳng có lấy một ñgười.

Trên giường, dây xích trói buộc Tôn Xảo Xảo đã bị chặt đứt, chăn và ga giường đều ở dưới đất, trên chăn còn có máu.

h Quả nhiên là Tôn Xảo Xảø đã chạy ra ngoài, cắn cha của cô tai Ũ “Đồng Đồng, cô mau nhìn nàýF* Hồng Hồng chỉ vào bức tường đối diện với giưỡng.

Qua ánh đèn yếu ớt bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được chữ viết bằng máu trên tường: Một mạng đổi một mạng.

Một mạn đổi một mạng ư?
Có ý gì vậy?) Nhìn hiện trưởng thế này, Si Mị và Tôn Viễn Phàm hẳn là đã từng; đến, nhưng lại rời đi rồi.

Bọn họ đi đâu được chứ?
Lễ nào..

Rừng cây, nhỏ ở phía đ6hg thành phố?!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức qùay người rời đi: “Hồng Hồng, miều đi thôi” ˆ Tốc độ của Hỡng Hồng hơn tối gấp mấy lần.

Sau khi tôi chạy xuống lầu thì cô ấy đã lại quay về trong thân thể tôi rồi.

Tôi đi đến cửa, quay đầu lại nhìn, trên đất có nhiều người nằm như vậy, tôi không biết chữa trí, chỉ có thể cầu nguyện bọn họ có thể chống đỡ được.

Cách thời gian đã hẹn đếnfừng cây nhỏ ở phía đông thành phố vẫn còn rất.sớm, tôi không biết phán đoán của mình có chính xác hay không.

Trước mắt, vị trí tôi đang ở lă phía tây, cách phía đông thành phố rất xa.

Tôi gọi xe taxi, Hồng Hồng liền nói với tôi, kêu tôi đi lấy kiếm Trảm Thi để đề phòng ngộ nhỡ.

Tôi nghĩ thấy cũng đúng.

Tuy chuyện đang khẩn cấp, nhưng để đảm bảo đến lúc đó xảy ra tình huống đặc thù, tôi vẫn kêu tài xế taxi đến nhà Tống Tử Thanh, lấy kiếm Trầm Thi trước.

Không biết là ôñg trời đang ngăn cản tôi hay là vì nguyên nhân kháếLần này vô cùng kỳ lạ, suốt đoạn đường đi đềư’ðặp đèn đỏ, có một vài chỗ giao lố thậm chí rõ ràng đã thấy đèn xanh rồi, nhưng môi lần đều là khíxe chúng tôi sắp lái đấn thì lại nhảý:sang đèn đỏ, giống như rất thành tâm gây kfó dễ cho chúng1ôi vậy.

Trên xe, tôi đấ 6ọi điện thoại cfo cả Si Mị và Tôn Viễn Phàm, nhưñg bọn họ đều không nghe máy.

Tôi càng sốt ruột Hơn, mạnh mẽ thúc giục một cái, tính cách Hồng tông càng trở nên nóng nảy hơn, suýt chút nữa đã nhảy ra cướp vô lăng rồi.

⁄ Mắt thấy cuối cùng đã ra khỏi thành phố, tài xế lại dừng xe, chỉ về phía trước, fói: “Trước mặt có dựng chướng ngại vật cản đường rồi, không cách nào qua được hết, chỉ có thể đến đây thôi”
“Chướng ngại vật?” Tôi vươn người nhìn ra, quả nhiêrfở lối vào đường hầm thông vào thành phố đã có chướng ngại vật được kéo ra.

Điều kỳ lạ là hai bên Không có cảnh sát giao thông, cũng không xảy ra taÏ nạn giao thông gì cả.


“Lạ thật” Tài xể cũng nói: “Chuyến trước tôi đi cũng là đến ngoạf⁄ô phía đông thành phố, nhưng lúc đó không cốchướng ngại vật mà.

Hai người đàn ông đó cũng giống như cô vậy, vội vã như đi đầu thai.

Một người trong số đó còn có máu trên người, người kia th nhuộm tóc đỏ, nhìn có vẻ là tĩanh niên hư hỏng.

Suýt chút nữa tôi đã báo cảnh Sát rồi” ớ “Khoan đãi Anf: nói gì cơ?!” Tôi 4hoáng chốc đã nhảy dựng lên, túfñ lấy cánh tay tài xế: “Vừa nãy anh nói chuyến trước anh từng chở hai người đàn ông ư? Có phẩi một người trong số đó nhuộm tóc đỏ cả đầu, mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, còn đeo một đôfkính áp tròng màu rất đáng sợ đúng không?” l “Đúng thế.

Người đàn ông đớhung dữ lắm.

Khí chất đó hoàn toàn là kiểu khí cfất giết người, giờ nghĩ lại cũng còn sợ này.

Chậc.”
Là Si Mị! Chắc chắn là Sỉ MiI “Vậy người còn lại… Ông nói trên người của người còn lại,bó máu hả? Cậu ta bị thương sao?”
Tài xế nhìnfồi đầy vẻ khó hiểu: “Đúng thế, cánh tay bị thương.

Áo phông cũng bị dính rất nhiều máu.

Có điềư-hgười còn lại đó nhìn có vẻ bình thường hơn không ít, giống một cậu học sinh.

Sao cô lại quan tấm hai người đàn ông đó vậy? Không phải là cô quen bọn họ đấy chứ?”
Dựa théỏ, cách nói của tậi xế, có lẽ chính là Si Mị và Tôn Viên Phàm rồi.

Bọn Do cũng đã đến rừng cây ở ngoại ô..

“Được rồi tôi Biết rồi, cảm ơn Đác tài” Tôi trả tiền rồi kéo mở cửa Xe ra.

“Này cô ơi, đường thấm vào thành phố bị phong tỏa rồi, cô còn ở lạilàm gì? Tôi đưa cô về nhé?” Tài xế có lòng tốt hỏi tội.

Tôi lắc lắc đầu, sau khi cẩm ơn thì liền rời khỏi xe.

Đại khái tài xế cảm thấy tôi là hột người lập dị, dừng lại hai giây rồi cũng lái xe rỡi.đi.

Đến khi taxi đã đi xa, tôi mới quay người đi về phía đường hầm.

Đường ði hôm nay quá kỳ lạ rồi, trong đó chắc chắn có;điều khuất tất.

Tôi nhìn khắp bốn phía, sau khi xác nhận không có ai liền ýờng qua chướng ngại vật mà đi vào đường hầm.< Đèn trong đường ầm đều đã tắt hết, Hồng Hồng nói: “Có âm khí”
“Tôi biết” Tôi trả lời, biển kiếm Trảm Thị thành lớn hơï), gắt gao cầm chặt trong tay, chậm rãi bước về phía trước.

Gió âm thổi từng đợt, nh] Tại không thấy có ma.

Khi đi tới giữa đường hầm, tôi cảm giác không khí chấn động thật mạnh một’cái.


Ngước lên nhìn, phía trước đường hầm, mơ hồ thấp thoáng có một cái bóng; là bóng một cô gái mặc váy.

“Ai?”
tiếng.

Tôi thoáng chốc ngây ra.

Giọng nói này..

“Đồng Họa?!”
“Ha há ha ha” Cái bóng cười lớn, nhưng lại không xuất hiện: “Đồng Đồng, chị có biết hôm nay tôi đã đợi rất lâu rất lâu rồi không?”
Giọng nói nàý;tôi sẽ không nhận nhầm, chắc chăn là Đồng Họa!
“Đồng Họa, rốt cứộc cô đang giở trò quái quỷ gì thế hả?!” Tại sao Đồng Họa lại ở một nơi âm khí dày đặc như thế nãy? Tại sao Đồng Họa lại nói cô ta đã đợi tôi rất lâứ rồi?
“Giở trò qiiái quỷ ư? Ha há ba, không phải đôi mắt đó của €hị là đôi mắt trúyên thuyết có thể thấy ma quỷ hãáy sao?” Đồng Hóa cười đầy quái gở.

2 Tôi nhíu mày.

Khi cỡn nhỏ, tôi đã từng nói với Đồng Họa rằng tôi có:thể nhìn thấy những thứ mà cô ta không thể nhìn thấy.

Nhưng từ trước đến nay cô ấy đều chứa từng tin.

Mà lúc này…
“Nếu cô đã có thể nhìn thấy mà quỷ, chỉ bằng để cô chơi vui vẻ một phen vớ£ma quỷ đi”
Đồng Họa nói xong, bóng dáng liền biến mất.

Tôi nắm chặt kiếm.

Bốn phía xung quanh tôi, trên vách đường hầm, dưới đất, từng bóng ma với dáng vẻ khủng bố thê thảm đấy:máu tươi đã xuất hiện!
Có một con đuỷ từ dưới đất đưa tay nắm lấy mắt cá chân tôi.

Tốnhảy tránh ra, đi hai bước về phía trước, quay đầu lại.

Không chỉ phía trước, phía sau cũng có.ma đang đi về phía tôi.

Trong số đó, có rất nhiều/ma đói rất khó chơi, đại đa số đều là hồn ma cớ:ầm khí và oán khí rất nặng quanh thân, con quỷ nào cũng lâm bầm trong miệng: “Ăn thịt cô, ăn thiẾô, ăn thịt cô là có thể trở nên lợi hại hơn rồi…” ⁄ Tôi bị ít nhất b,.°bốn mươi con quỷ bao vây rồi! ` ° “Đồng Đồng, chị gái tốt của tôi ơi, không phải cị lợi hại lắm sao? Hỗm nay tôi sẽ khiến chị chết giữa đại quân oan hồn của tôi!”


Bình Luận (0)
Comment