Chồng Ma Của Em

Chương 417



Tôi nâng mắt nhìn anh: “Nếu như tôi đợi ở đây, anh có thể giải quyết được Địa Tạng sao?”
Nhất thời Lãnh Mạch tối sầm mặt mà nhìn tôi: “Người phụ nữ đáng chết này, em khinh thường năng lực của ông đây!”
“Sự thực trước mặăt” Trái ngược với sự nóng giận của anh, tôi rất bình tĩnh, ngồi xếp bằng dưới đất mà nói: “Muốn giải quyết được tình hình trước mắt, chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Lãnh Mạch đặc biệt khó chịu mà hỏi.

“Biện pháp chính là tôi để hình nhân màu đỏ chiếm giữ hoàn toàn cơ thể tôi, biến thành hình thái cuông bạo, tôi ở trong hình thái cuồng bạo thì thị lực sẽ tăng lên nhất nhiều, lại bôi máu lên mắt chắc chắn có thể nhìn thấy được thân hình của Địa Tạng, nhưng mà anh cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ tôi mất rất nhiều máu, sau khi cuồng bạo không thể chiến đấu được nữa, chỉ có thể để anh đến bắt ông ta.” Dừng lại một chút, tôi lại Đồng Đồng cần gặp anh, không phải là tôi cân gặp anh, loại đàn ông ghê tởm giống như anh, chết một vạn lần cũng không tiếng.” Hồng Hồng nói.

“Hồng Hồng đừng làm loại, làm việc quan trọng trước đã.’ Tôi ở trong ý thức mà nói với Hồng Hồng.

Lúc này Hồng Hồng mới từ bỏ, tường băng của Lãnh Mạch đã được dựng lên, Địa Tạng vân đang di chuyển xung quanh chúng tôi, nhưng lúc này trong mắt tôi tốc độ của ông ta đã giảm rất nhiều, sau khi biến thành hình thái cuồng bạo thật hữu dụng!
“Bên trái bốn mươi lăm độ!” Hồng Hồng gọi.


Băng của Lãnh Mạch liên bất lấy, nhưng bởi vì lân đầu tiên Hồng Hồng và Lãnh Mạch phối hợp, Địa Tạng đã sớm bỏ chạy từ lúc mà Hồng Hồng nói xong rồi.

“Anh có làm được không hả!” Hồng Hồng mở miệng quát.

Lãnh Mạch không phản ứng lại cô ấy, Hồng Hồng bị chọc tức, chỉ có thể dịnh đựng, lại lần nữa nhìn thấy được Địa Tạng: “Bên phải chín mươi đội”
Lúc băng của Lãnh Mạch đến đó thì lại vô hụt rồi, Địa Tạng đắc ý cười lớn: “Chỉ bằng các người mà muốn bắt được tôi sao? Ha ha ha!”
Tính kiên nhân của Hồng Hồng cực kỳ kém, ngay lân thứ ba bắt Địa Tạng, trực tiếp không để ý Lãnh Mạch, cầm theo kiếm Trảm Thi mà xông qua.

“Hồng Hồng cô đừng làm ẩu!” Tôi hét lớn.

Không biết làm sao mà tôi không thể khống chế được Hồng Hồng, Hồng Hồng đánh về phía Địa Tạng, tôi nhìn thấy Địa Tạng cười lên, nhất thời thầm nghĩ không xong rồi!
Đúng như dự đoán, cạm bây của Địa Tạng đã sớm đợi chúng tôi rồi, lúc Hồng Hồng vung kiếm chém lên, Địa Tạng liên vọt đến trước người tôi, đánh một quyền thật mạnh lên chỗ bị căn thương trên lưng tôi.

Đau đến nôi Hồng Hồng liền quỳ xuống trên mặt đất, Địa Tạng đá về phía đầu tôi, Hồng Hồng nâng kiếm lên cố gắng ngăn cản, sức lực Đại Tạng rất lớn, cơ thể tôi bay ngược ra ngoài, Địa Tạng lại biến mất trước mắt tôi.

“Hồng Hồng phía sau!” Tôi nói.

Địa Tạng xuất hiện sau lưng chúng tôi, lúc này cơ thể của tôi lại bay lên không trung.

“Xem tao chết rồi sao?” Giọng nói Lãnh Mạch vang lên.


Địa Tạng dừng lại một chút, băng đã bắt lấy hai chân Địa Tạng.

“Hồng Hồng cơ hội!” Tôi lại hét to.

Hồng Hồng cố khống chế cơ thể tôi mà lăn trên không trung, rơi xuống, chém về phía Địa Tạng, Địa Tạng bị khống chế hai chân, kiếm Trảm Thi chém xuống tay phải của ông ta, ông ta kêu thảm một tiếng rồi ngã trên mặt đất, mà cơ thể của tôi cũng nặng nề đập xuống.

Mất máu quá nhiều là cho tôi không thể duy trì hình thái cuồng bạo quá lâu, nếu không sẽ tổn thương đến linh hồn tôi, Hồng Hồng đành phải giải trừ cuồng bạo, tôi khôi phục lại thành người bình thường, nhìn về phía Địa Tạng Địa Tạng bị Lãnh Mạch khống chế, Lãnh Mạch đi đến trước mặt ông ta, vô số mũi băng đang chĩa vào cơ thể Địa Tạng.

“Chết tiệt!” Địa Tạng gầm nhẹ: “Vương của Minh Giới, sớm muộn gì mày cũng phải trả giá vì hành động lúc này của mình!”
“Hà, trả giá cái gì? Trả giá cái gì thì tao không biết, tao chỉ biết, dám uy hiếp người của tao, chỉ có một kết cục, chết.” Dứt lời, toàn bộ nhũ băng đâm vào người Địa Tạng.

Máu Địa Tạng chảy như mưa, té trên mặt đất: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, mày sẽ hiểu được hành động bây giờ của mày ngu xuẩn đến nhường nào! Sớm muộn gì cũng có một ngày, tao sẽ hủy diệt chúng bây! Trả lại toàn bộ những khuất nhục hôm nay đã nhận được!”
Giây tiếp theo, Địa Tạng biến mất ngay tại chỗ.

“Chạy rồi?” Tôi nhìn ra xung quanh, nhưng không †ìm thấy bóng dạng Địa Tạng, tôi cho răng Đại Tạng chết chắc, nhưng không ngờ được có thể chạy thoát.

Lãnh Mạch quay người lại: “Địa Tạng có tổng cộc hai cái mạng, vừa nãy giết một cái của ông ta, ông ta vân còn một cái, nhưng mà cũng cần phải tu dưỡng rất lâu.”
“Hai cái mạng… này cũng quá thoải mái rồi.” Đã đánh cho ông ta thành bộ dạng thảm hại như thế, vậy mà ông ta lại có hai cái mạng!
Lãnh Mạch ngồi xổm trước người tôi, không biết từ đâu mà lấy ra một cái bình, ném cho tôi: “Đây là thuốc cầm máu, Hàn Vũ cho tôi, ăn một viên”
Hồng Hồng xì một tiếng: “Giờ còn giả bộ người tốt cái gì nữa.”
Tôi cạn lời, mở chiếc bình ra run rẩy lấy một viên thuốc rồi nuốt xuống, nắp bình lại, trả cho anh.


“Không cần, tôi có rất nhiều, em yếu như vậy, tự giữ lại đi” Lãnh Mạch nói.

Tôi cũng không từ chối, bỏ chiếc bình này vào trong túi đồ, quả nhiên viên thuốc này là của Hàn Vũ làm, rất nhanh, máu trên lưng và trên tay tôi đã chảy ít hơn lúc nấy một ít rồi, tôi rất chân thành mà nói với anh: “Cho dù như thế nào, hôm nay cảm ơn anh đã đến giúp.”
Lãnh Mạch hừ một tiếng: “Được rồi, nhìn thấy bộ dạng em mong manh yếu đuối như vậy, tôi cũng không muốn người giao ước của tôi lại chết sớm đến thế”
Hồng Hồng tức giận mà nhe nanh múa vuốt, tôi ngăn cản lại, lời của Lãnh Mạch cũng không sai, có gì đâu mà tức giận chứ.

Chỉ trong chốc lát Sỉ Mị cũng quay lại rồi, xông qua đây đẩy Lãnh Mạch ra, kiểm tra tôi: ‘Đô ngốc, sao em bị thương nặng vậy?”
“Tôi không sao, máu cũng được cầm lại rồi, anh giải quyết xong ác quỷ rồi sao?” Tôi yếu ớt mà cười với anh ta.

“Giải quyết xong rồi, chân thân của ác quỷ trốn trong tượng phật hiến tế dưới lòng đất, tôi đã phá hủy rồi, ác quỷ cũng diệt xong rồi, tôi đưa em đến bệnh bệnh viện” Sĩ Mị nói rồi bế tôi dậy.

Lãnh Mạch đứng ở một bên, nheo mắt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hai tay Si Mị đang ôm tôi: “Tôi có bác sĩ tư nhân, đưa cô ấy về nhà tôi còn nhanh hơn là đi bệnh viện.”
Tôi nhìn thấy hai chữ “không cần” đã suýt ra khỏi khóe miệng Sỉ Mị, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết, ngâm đồng ý với lời Lãnh Mạch.

Sau đó chúng tôi tìm đến ba người Tôn Viên Phàm, cùng nhau rời khỏi chợ quỷ.




Bình Luận (0)
Comment