Chồng Ma Của Em

Chương 422



Lãnh Mạch, xuống lầu trước, anh đi theo phía sau, Sỉ Mị đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng, tôi rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lãnh Mạch đi vào mà lại không gõ cửa không phát ra âm thanh, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Lãnh Mạch trong đầu anh ngoài trừ t*ng trùng ra có phải là không còn gì nữa không!”
Anh thâm tình thành thực nhìn tôi: “Nếu như em tương đương với tỉnh trùng thì trong đầu anh xác thật ngoài tỉnh trùng ra cái gì cũng không có.”
Mang tôi vi von thành t*ng trùng!
Tôi suýt chút giẩm xuyên qua cả cầu thang rồi, tức anh ách xuống lâu.

Sỉ Mị gọi tôi: “Đồ ngốc nhanh qua đây giúp đi!”
Lãnh Mạch ở phía sau cười khẽ, thật là khiến cho người ta tức quá mà, tôi nhìn nữa mắt cũng không muốn nhìn thấy anh, vội đi vào nhà bếp.

Sỉ Mị đang vụng về chiên trứng gà, trứng gà chiến vừa đen vừa khét, tôi vội lấy cái nồi từ trong tay anh: “Anh không biết chiên thì đợi tôi xuống làm, huống chỉ tùy tiện ăn chút mì chút bánh mì sữa cũng có thể lên đường được rồi, anh còn làm những thứ phức tạp vậy làm gì.”
“Không phải em nói em không thích ăn trứng luộc sao, nhưng trứng có dinh dưỡng, tôi muốn chiến lại chắc em sẽ thích ăn, nên muốn thử làm xem” Sỉ Mị nói.

Tôi hơi chậm lại, rũ mi xuống.


“Vết thương của cô ấy còn chưa khỏi anh lại muốn cho cô ấy ăn đồ chiên, anh đang định khiến cho vết thương của cô ấy trở nên trâm trọng hơn.”
Lãnh Mạch hai tay đút vào túi quần nói.

Sỉ Mị trầm xuống: “Sáng sớm anh muốn kiếm chuyện đánh nhau phải không.”
“Tôi còn chưa yếu đuối đến mức ăn trứng chiên thì vết thương sẽ trở nên trâm trọng đâu” Tôi nhìn chảo nhàn nhạt nói: “So với ai đó chỉ biết đúc tay vào túi quân đứng một bên lạnh lùng nhìn ba hoa nói người khác, tôi rất cảm động vì Si Mị đã chiến trứng cho tôi, chậc, dù chó có chút khét.

Sỉ Mị và Lãnh Mạch đồng thời đen mặt lại.

“Đồ ngốc chế ông đây à!”
“Người phụ nữ chết tiệt em dám châm biếm tôi saol”
Hai người đàn ông đồng thời gào lên với tôi.

“Trứng gà chiên xong rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn dẹp đi” Tôi đem ba cái trứng đã chiến xong ném vào trong khay.

Si Mi và Lãnh Mạch ngậm miệng, ngoan ngoãn bưng cái khay đi theo sau lưng tôi đến phòng ăn.

Tôi trợn một vạn con mắt khinh khi nhìn bọn họ.

Đơn giản ăn xong bữa sáng để lấp đầy bụng, chúng liền rời khỏi nhà của Tống Tử Thanh.

Chúng tôi ngồi xe lửa ở trong khu vực thành phố bốn tiếng mới có thể đến được chân Thục Sơn, ở trên xe lửa Lãnh Mạch và Sỉ Mị như trong dự tính hỏi tôi liên quan đến hình người màu đỏ vì sao có thể khi tôi không biến thành mắt đỏ vẫn có thể tách ra, tôi tùy tiện đại khái giải thích một chút, trong lòng của bọn họ tự có tính toán, bèn không hỏi nữa.

Giữa đường Sỉ Mị vẫn luôn lấy chuyện hôn ước của Minh Vương và Lãnh Mạch ra giều cợt, cũng nhận tiện nhắc nhở tôi vô số lần là không được nhìn Lãnh Mạch thêm một cái nào, tôi có chút buồn cười, nhìn cảnh vật đang trôi qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, tôi dần dân có chút thất thân.

Mặc cho Si Mi chế g cũng không nói, anh ngồi đối diện tôi, tôi có thể, Lãnh Mạch nữa câu cảm thấy tâm nhìn của anh chưa bao từng rời khỏi mặt tôi.

Anh rõ ràng là có hôn ước với Minh Vương, lại dây dưa không dứt với tôi, tôi nhìn không thấu anh.


Sỉ Mị không vui nhìn tôi và Lãnh Mạch, lại không có cách nào, cũng đâu thể đâm mù đôi mắt của Lãnh Mạch, cuối cùng Sỉ Mị đã làm một động tác vô cùng ấu trĩ, anh ta cũng nhìn chăm chăm tôi.

Hai người đàn ông ở trên xe lửa không chớp.

mắt nhìn chăm chú tôi, nhưng người đi ngang qua ném cho chúng tôi ánh mắt quái dị, thật quá mất mặt, tôi che mặt mình lại, giả bộ không quen hai người bọn họ có được không?
Suốt bốn tiếng đồng hồ ngồi xe trong không khí ngượng ngùng kết thúc, tôi ngáp một cái, cả ba chúng tôi xuống tàu.

Thục Sơn là nơi được miêu tả nhiều nhất trong các truyện cổ tích, tiểu thuyết giả tưởng và phim ảnh, ai cũng nói nơi này địa linh nhân kiệt, cây thân cao vạn trượng, bộ rễ như mây trời, cảm sâu vào rừng cây Bản Cổ, thậm chí còn nói rằng bầu không khí xung quanh đây rất đặc biệt luôn có một luồng linh lực rất mạnh mẽ, thế nên Thục Sơn cũng đã trở thành ngọn núi thần tiên trong truyền thuyết.

Chỉ có điều Si Mị nói với tôi: “Núi này rất sâu, cây cối ở đây cơ bản đều là cổ thụ tồn tại mấy ngàn năm, âm khí rất nặng, trong núi sơn tỉnh quỷ quái vô cùng nhiều, không thế khinh thường.”
Quả nhiên, tiểu thuyết và hiện thực khác biện nhau rất lớn.

“Không phải anh muốn đi lấy cầm bào sao? Ở đâu? Tôi cùng đi với?” Tôi hỏi anh ta.

“Không cần, tôi tự đi lấy được rồi, có chút sơn tỉnh quỷ quái, không muốn để cho em nhìn thấy: Si Mị nói.

Tôi biết, anh không muốn tôi nhớ lại anh ta của trước đây, cái người đã giết chết Lão Quỷ, Si Mị đại vương trên vai gánh vác huyết hải thâm thù.

Tôi không miễn cưỡng, gật đầu một cái: “Được, anh đi nhanh chút, tôi ở đây đợi anh.”
“Cô có thể từ từ leo lên núi, tôi lập tức đuổi theo sau” Sĩ Mị nói, lại liếc Lãnh Mạch cảnh cáo hai câu không được đụng đến tôi, liền rời đi.

Lãnh Mạch khít mũi một tiếng: “Tôi muốn đụng vào người phụ nữ của tôi vào lúc nào, cũng đâu đến lượt anh ta nói mới được”
Tôi không quan tâm Lãnh Mạch, ngẩng đầu lên nhìn một xíu ngọn núi này tuy không cao bảng núi Chu Phong, nhưng nhìn vào trong núi rất sâu rất âm u, hít thở sâu một hơi: “Đi thôi.”
Hoàng cảnh đường đi Thục Sơn là một điểm thu hút khách du lịch lớn ở đây, núi cao cốc sâu, con đường gập ghềnh, rất khó để vượt qua và nổi tiếng khắp thế giới, cho đến bây giờ, cũng chỉ mới mở một đường vác rất hiểm trở, trên đường vác hạn chế người leo lên, tôi và Lãnh Mạch ở dưới xếp hàng chờ đợi, từ nơi này ngửa mặt ngó lên, có thể thấy được du khách vịnh xích sắt lắc lư leo lên, leo rất khó khăn.

Tôi nuốt nước miệng một cái.


“Sợ?” Lãnh Mạch hỏi tôi.

“Tôi vốn rất nhát gan, đương nhiên sợ” Tôi không khoe tài: “Chỉ có điều sợ cũng không có tác dụng, vần cần phải đi”
“Có cốt khí” Lãnh Mạch nữa cười như không cười.

Không quan tâm anh, vừa hay đến lượt chúng tôi, tôi và Lãnh Mạch đi lên đường Thục Sơn.

Tôi đi phía trước, anh đi theo sau lưng tôi, lúc bắt đầu còn dê đi chút, cũng không cao không hoảng, đợi đến khi đi cao một chút, đã có thể cảm giác được dưới chân bắt đâu lắc lư rồi, một miếng đường vác thật mỏng, tôi đang nghi ngờ không biết có thể chống đỡ nổi chúng tôi không, lỡ như xảy chân, há chẳng phải liền xong đời sao?
“Đừng sợ, tôi ở phía sau lưng em, em không rớt xuống được đâu, đừng lùi bước.” Lãnh Mạch giống như đọc được suy nghĩ của tôi.

Tôi cũng không nghĩ lùi bước, con đường đã bước đi, sao có thể nói rút lui được chứ, đạp trên đường vác, từng bước từng bước đi lên nơi cao hơn.

Con đường ván này đứng bên vách núi, khi trèo lên cao tôi vô ý cúi đầu xuống, qua khe nứt trên nền nhà, bên dưới thấy khói bụi mịt mù, dây thừng lắc lư dữ dội, tôi vốn không sợ độ cao, nhưng lúc này chân tôi cũng mềm nhữn, mấy vị khách du lịch sau lưng chúng tôi ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt, tôi cũng muốn ngồi xổm, Lãnh Mạch từ phía sau nắm lấy cánh tay tôi: “Đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống, nhìn thẳng về phía trước, tiến về phía rước.


Bắp chân của tôi hơi mềm nhữn, có Lãnh Mạch đỡ nửa cánh tay của tôi mới đỡ hơn một chút, từ từ bước lên tấm ván phía trước, rồi lại bước sang tấm khác, đến tấm thứ ba khi chân tôi vừa đưa đến giữa không trung, sau gáy tôi đột nhiên chợt lạnh, ngọn núi giữa Lãnh Mạch và tôi đột nhiên nổ tung, †ừ trong núi xông ra một bóng đen đụng vào đường ván mà tôi và Lãnh Mạch đang trên đó!
Không có sự đề phòng nào cả, lan can xích sắt bảo vệ bên ngoài bị gãy, ván bị sứt mẻ, nhiều du khách ngã xuống, tôi cũng bị lật khỏi dây xích sắt, rơi xuống vực thảm rừng cây không nhìn thấy đáy.

Lãnh Mạch vốn đã năm lấy dây xích sắt và đứng vững trên tấm ván phía sau, nhưng giây tiếp theo, tôi thấy anh nới lỏng dây xích sắt, nhảy ra cùng tôi rơi xuống vực sâu.




Bình Luận (0)
Comment