Chồng Ma Của Em

Chương 437



“Vừa rồi con quái vật kia chính là ta, là hình dạng lúc ta nổi điên, hoàn toàn không có ý thức gì cả, rất xin lôi vì đã làm cô bị thương” Quái vật lông xanh nói “Hình dạng lúc nổi điên?” Tôi nhíu chặt mày lại, quả nhiên là quái vật này đã bị phong ấn lại, hình dạng lúc nổi điên kia của nó nhìn vừa buồn nôn vừa kinh khủng “Vừa nãy cô đã bị ta căn phải lúc đang ở trong trạng thái nổi điên, cần phải chữa trị ngay lập tức.

Vừa hay ta cũng biết một chút về mấy thứ này, để †a chữa cho cô trước.” Quái vật lông xanh vừa nói vừa đến gần tôi.

“Từ từ chờ đã! Sao tôi biết được lời ông nói là thật hay giả? Nếu như ông lại tới căn tôi một cái nữa thì sao?” Tôi không dám buông lỏng cảnh giác.

Không nói đến cái khác, riêng cái quan tài bằng vàng của con quái vật này đã là thứ rất cứng rồi, có thể nghĩ được, một con quái vật cân dùng đến chất liệu phong ấn cứng rắn như thế là một thứ mạnh đến cỡ nào.

“Cô hiểu nhầm rồi, tôi thật sự không muốn làm hại cô” Quái vật lông xanh lại không tiếp tục tới gần tôi nữa: “Tôi đã bị giam ở nơi này đến cả vạn năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ.

Tôi vân luôn cầu cứu thế giới bên ngoài, nhưng không có một ai nghe được lời cầu cứu của tôi, chỉ có duy nhất một mình cô.

Sau hàng vạn năm, cô là người đầu tiên nhận được lời kêu cứu của tôi, đây chính là duyên phận giữa chúng ta.

Tôi còn đang trông cậy vào cô đưa tôi ra ngoài nữa, sao lại có thể tổn thương cô được?”
Tôi không tin con quái vật này, càng không tin vào lời nó nói.


Chỉ có điều, cánh tay phải của tôi bị thương càng ngày càng đau, đồng thời còn có xu hướng chuyển biến xấu.

“Vết thương của cô phải được chữa trị ngay.

Trong hàm răng của tôi có chứa độc tố, chỉ một chốc nữa thôi cô sẽ bị nhiễm độc mà chết, cho dù Đại La thần tiên tới cũng không cứu được cô” Quái vật lông xanh nói.

Nó nói như vậy tôi tin, bởi vì tôi thấy cánh tay bên phải bị căn đã bắt đầu sinh mủ, biến thành màu đen, mà tâm mắt tôi cũng dần trở nên mơ hồ, cơ thể lung lay phải dựa vào tường.

Lúc này, tôi chỉ có thể đánh cược: “Được, tôi tạm tin ông một lần”
Quái vật lông xanh vội vàng đi tới, cầm cánh tay phải của tôi lên, hé miệng nhổ một ngụm nước bọt lên bàn tay nó, sau đó xoa lên miệng vết thương của tôi.

“Ông làm gì vậy!” Tôi suýt nữa đã nôn ra rồi!
“Muốn trị vết thương bị tôi cản thì dùng nước bọt của tôi là tốt nhất.

Cô nhìn xem” Quái vật lông xanh thổi một hơi về phía tôi, bàn tay của nó đặt lên miệng vết thương của tôi Kì tích xảy ra! Vết thương bị căn không còn chảy máu, không mưng mủ nữa, thậm chí còn đang dân khép lại!
Thuật Trị Liệu có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm được như thế này, quái vật này…
“Rốt cuộc ông là thứ gì?” Đôi mắt tôi tối sâm xuống.

“Không có gì ngạc nhiên cả.

Chủ yếu là vết thương này là do tôi tạo ra, cho nên chính bản thân tôi có thể chữa trị nó rất dễ dàng” Quái vật lông xanh thả tay tôi ra, vì để cho tôi yên tâm, nó lui về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn với tôi.

Tôi cau mày suy nghĩ mấy giây, ném Huyết Kiếm xuống, Huyết Kiếm hóa thành một vũng máu.

“Ngoại trừ biết cách chữa trị những vết thương do bản thân mình gây ra, đúng là tôi có biết vài phương pháp chữa trị khác.

Chỉ có điều không thân kì đến mức có thể khiến tất cả các vết thương khép lại được.

Nếu đem ra so sánh thì có thể nói là..” Quái vật lông xanh chỉ mặt tôi, nói: “Sắc mặt của cô tái nhợt, hô hấp bất ổn.

Vừa nãy khi chữa vết thương trên tay cô, tôi có bät mạch cho cô.

Mạch đập của cô rất loạn, trong cơ thể cô có hai luồng khí vân hành, trong đó có một luồng khí lạnh rất mạnh.

Mặc dù cơ thể cô đang chống lại nó, nhưng tốn không ít thời gian, vẫn có thể tạo ra tổn thương với cơ thể của cô, tôi có thể tiêu trừ luông khí lạnh kia giúp cô.”

Khí lạnh? Có lẽ đó là khí lạnh mà Lãnh Mạch đã truyền vào cơ thể tôi.

Sở dĩ tôi vẫn có thể chịu được đến bây giờ hẳn là có liên quan đến tâm pháp của nhà họ Tống.

“Cô gái hãy tin tôi một lần đi” Quái vật lông xanh nói, rồi đưa tay ra sau lưng chà xát, xoa một hồi ra một viên thuốc, đưa cho tôi: “Cơ thể tôi chính là một vị thuốc, bất kì thứ gì trên người tôi đều có thể trở thành thành phần của thuốc.

Viên thuốc này có thuộc tính ấm, có thể giúp cô loại bỏ khí lạnh trong cơ thể”
Xoa ra thuốc không phải là động tác chuyên môn của Tế Công sao?
Nhìn viên thuốc màu xanh trước mặt, tôi có thể nhịn không nôn ra đã là tốt lắm rồi, lại còn ăn cái gì chứ? Đánh chết tôi cũng không ăn nổi!
“Viên thuốc này không có hương vị gì cả, tôi cam đoan.

Vì cơ thể cô cũng coi như là đền bù cho vết thương vừa nấy.

Tin tưởng tôi, ăn đi” Quái vật lông xanh đưa đến trước mặt tôi.

Ở khoảng cách gần, tôi không ngửi được mùi lạ gì từ viên thuốc.

Quái vật lông xanh có thể chữa lành vết thương cho tôi, hẳn là cũng chẳng phải cho tôi ăn thuốc độc làm gì.

Tôi cầm lấy, nhìn viên thuốc trong tay, chắc chăn về quyết định của mình, sau đó nín thở, bỏ viên thuốc vào miệng, nhanh chóng nhai nát rồi nuốt xuống.

Không có mùi gì cả! Thậm chí ngay cả vị cũng không có! Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình đã bị mất vị giác rồi!
Thuốc viên đi vào trong bụng, trong cơ thể tôi dâng lên một dòng nước ấm.

Thân thể của tôi bắt đầu chìm trong làn sương mù tỏa ra từ chính cơ thể tôi.

Quái vật lông xanh nói viên thuốc này sẽ ép khí lạnh trong cơ thể tôi ra ngoài.

Trong căn phòng dần dần bị bao phủ bằng lớp sương mù thải ra từ thân thể của tôi, thật lạnh, tôi ôm lấy chính mình, quấn chặt áo choàng tảm.

Một lát sau, sương mù không còn thải ra bên ngoài nữa, cơ thể tôi cũng ấm lên không ít.

Thậm chí những mệt nhọc vì bị Lãnh Mạch giày vò cũng bị tiêu trừ hết.


Thật là thân kì!
Tôi trừng to mät nhìn quái vật lông xanh.

Quái vật lông xanh ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra những thứ này tôi không am hiểu lắm, cái tôi rõ nhất là các phương pháp trị bệnh phụ khoa, không mang thai được, không thể quan hệ, mà điều trị cho phụ nữ không thể mang thai là lĩnh vực tôi lợi hại nhất!”

Một con quái vật lông xanh lù đù như thế này lại am hiểu cách chữa trị các bệnh phụ khoa, không thể mang thai…
“A, tôi quên mất không tự giới thiệu!” Quái vật lông xanh nói: “Tôi là một con rùa tu luyện ngàn năm thành tỉnh quái, thích ngủ, trời sinh tính tình hòa đồng thân thiện.

Còn cô, cô tên là gì?”
“Tôi là Đồng Đồng” Hóa ra thứ này đúng là rùa đen thành tinh.

“Đồng Đồng à, chắc là con người đúng không?” Rùa lông xanh hỏi.

Tôi gật đầu.

“Đúng là một con người lợi hại, lại có thể đi vào được Thiên Hà nơi yêu qủy tụ tập.” Rùa lông xanh nói.

“Tôi… Phải xưng hô với ông thế nào?” Thực ra con rùa lông xanh này không có địch ý với tôi, tôi cảm thấy được, nên cũng dần thả lỏng cảnh giác.

“À, xưng hô hả” Rùa lông xanh vò đầu: “Tôi tu luyện thành tinh quái có hình dạng của con người xong thì bị bắt tới nơi này giam lại, không có cái tên nào hẳn hoi cả, không bằng cứ gọi ta là Lục Lục đi”
Lục Lục…
Không biết đến lúc Hồng Hồng tỉnh lại mà nghe được cái tên này thì sẽ phỉ nhổ nó đến mức nào.

“Cứ gọi là rùa lông xanh đi” Tôi nghĩ nghĩ rôi nói, dù sao thì trình độ đặt tên của tôi cũng chỉ được đến thế.

“Thế nào cũng được, có gì quan trọng đâu”
Rùa lông xanh cũng không để ý đến vấn đề tên gọi lắm, hưng phấn nhìn về phía tôi: “Nếu cô đã có thể tới đây cứu tôi, vậy nhất định cô cũng có thể giúp tôi chạy thoát đúng không?”
“Xin lôi nhé, tôi bị hút vào đây thôi có được không?” Tôi trừng mắt nhìn nó: “Chúng ta phải làm thế nào mới có thể chạy thoát khỏi chỗ này được chứ?”


Bình Luận (0)
Comment