Chồng Ma Của Em

Chương 443



Lúc xe cáp sắp đến đỉnh núi, một tay Sỉ Mị kéo tôi vào trong ngực anh ta, anh ta nói với tôi: “Ôm chặt tôi”
Tôi ôm chặt cổ anh ta, anh ta mang theo bay vọt từ dưới đáy lên, áo lông cừu đen phần phật điên cuồng trong gió lớn, nhảy lên đỉnh núi.

An toàn đáp xuống, rùa xanh lại biến trở về đai lưng lần nữa, chúng tôi không dám trì hoãn nhiều, chạy vào trong rừng cây trước.

Sau khi nấp kỹ, tôi quay đầu nhìn lại, xe cáp từ từ chạy lên đỉnh núi, đây thật sự là Nhất Tuyến Thiên Kiều, những nơi khác xe cáp này có thể lên cao cũng không có người, sau khi xa cáp ngừng hẳn Lãnh Mạch và Minh Vương bước xuống, toàn bộ cánh tay của Lãnh Mạch đều treo trên người Minh Vương, Minh Vương tựa sát vào người anh, mặt nở nụ cười.

Bọn họ ngừng ở mép đỉnh núi nơi không có ai tới, cũng đúng lúc rời khỏi, tôi liền nói: “Đi thôi”
“Chờ đã” Si Mị bắt lấy cánh tay tôi.

Tôi không hiểu ý anh ta.

“Nhất Tuyến Thiên Kiều không chỉ có xe cáp là nổi tiếng, lập tức sẽ có thể nhìn thấy cầu vồng, xem hết rồi đi cũng không muộn” Sỉ Mị nói.


“Cầu vồng?” Tôi nhìn trời một chút: “Mặt trời này cũng sắp lặn nhường chỗ cho hoàng hôn rồi, sao lại có câu vồng chứ?”
“Đây chính là địa phương Nhất Tuyến Thiên Kiêu hấp dẫn người ta, nơi này chỉ có sơn tỉnh quỷ quái có thể đến, nhưng cô là người đầu tiên có thể tới đây ngắm cầu vồng” Giọng nói Sỉ Mị còn chưa nói tắt, bỗng nhiên anh ta chỉ về phía trước: “Nhìn xem”
Tôi nhìn lại theo.

Thật sự là cầu vông!
Chưa hề có có một ngày mà dưới tình huống mặt trời lặn nhìn thấy được cầu vồng, cầu vồng ngay trên vách đá đỉnh núi, khoảng cách vô cùng gần, giống như duỗi tay ra ngoài liền có thể chạm tới giấc mộng hư ảo ấy, tôi nhìn đến phát ngốc, mọi thứ trong tầm mắt đều là ánh sáng năm màu rực rỡ, tôi cúi đầu thì thầm một tiếng: “Thật đẹp”
Minh Vương cũng nói: “Mạch, đẹp thật đó.”
Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn về phía Minh Vương, từ góc độ của tôi nhìn lại, chân trời là ráng chiều kéo dài, chút ánh sáng còn sót lại dát lên một tâng sương mù vàng óng ánh, quả thực chính là vẻ đẹp trai câu hồn đoạt phách.

Mà Minh Vương cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như thiên sứ, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.

Trong nháy mắt ấy, tôi thật sự cảm thấy trai tài gái sắc như Lãnh Mạch và Minh Vương rất xứng đôi.

“Đồ ngốc” Si Mị gọi tôi.

Tôi giật mình tỉnh hồn, nghiêng đầu nhìn anh ta, nhưng nụ hôn của anh ta lúc này rơi xuống, tôi chưa kịp phản ứng, anh như chuồn chuồn lướt nước chạm khẽ vào môi tôi, không thâm nhập vào mà rời khỏi: “Em có từng nghe một bài hát chưa?”
“Bài hát? Bài gì?” Tôi ngơ ngác sờ môi.

Anh ta nặng nề nhìn tôi, gương mặt sáng như sao: “Một lần là được, tôi dẫn em đi ngắm cùng trời cuối đất.”
Một lần là được, tôi dẫn cô đi ngắm cùng trời cuối đất.

Thoải mái cười to trong ngày mặt trời xán lạn, cãi nhau trong không khí tự do tự tại, em cũng biết tôi chỉ muốn một thế giới nhỏ bé tôi và em cùng đi đến chân trời góc biển, ngừng lại tìm kiếm một góc nhỏ hẻo lánh không có phiền não, không buồn không lo chậm rãi già đi theo thời gian, em cũng biết trái tim tôi đập loạn vì em.

Cả người tôi ngơ ngẩn.

“Ba đời ba kiếp như thế tôi không nói được, cũng không thực tế, nhưng…” Bàn tay Si Mi đè lên đầu tôi, nghiêm túc nói: “Một kiếp này, tôi nhất định bảo vệ em chu toàn, cuộc sống em muốn mặc kệ đầy nguy hiểm hay yên ả bình thường, tất cả tôi đều có thể cho em.


Chân trời góc biển, cùng trời cuối đất, chỉ cần nơi có em ở, tôi nhất định theo cùng”
Cảm giác được yêu thích tràn ngập trái tim, chua chua, ngọt ngọt, lại kéo theo nhiều cảm xúc không rõ hàm nghĩa.

Hồng Hồng nói: “Người đàn ông này cũng đủ si tình, mặc dù thái độ của anh ta đối với Lão Quỷ không tốt, nhưng tóm lại mà nói, còn tốt hơn Lãnh Mạc đối với cô nhiều”
“Trước kia tôi vẫn cảm thấy một mình không có gì, lại lần nữa gặp em mới phát hiện vẫn là lúc có hai người tốt hơn” Si Mị còn nói, trong ánh mắt đen nhánh không thấy đáy của anh làm nổi bật dáng vẻ của tôi, tôi nhìn thấy màu sắc sặc sỡ trong mắt anh, ánh sáng rực rỡ chiếu lên nửa mặt bên của tôi, cho tới bây giờ tôi không hề biết tôi cũng có thể xinh đẹp động lòng người như thế trong mắt anh ta.

Tôi không biết nên nói gì, tôi bây giờ không thể hứa bất cứ điều gì với anh ta, ngay cả trái tim tôi cũng không hiểu thấu, mặc dù người đàn ông này có chỗ đáng hận, nhưng chỉ có phần yêu thích này của anh ta, tôi không muốn phụ anh ta, cũng không muốn tổn thương anh ta, bởi vì tôi từng nếm qua mùi vị tuyệt vọng.

Nhưng trong tình yêu, ai có thể nói mình chưa từng tổn thương người ta, chưa từng bị người ta làm tổn thương.

Bây giờ tôi muốn nói xin lỗi, tôi không cho anh ta câu trả lời được, thậm chí suy nghĩ thật lâu cũng không thể đáp lại phần tình cảm này của anh ta, nhưng lời còn chưa nói ra, Sỉ Mị lại nói: “Em không cần cho tôi câu trả lời ngay, thời gian còn dài, cuộc sống sau này còn xa lắm, người đàn ông trong trái tim em kia cuối cùng sẽ có một ngày biến mất theo thời gian, trái tim em cuối cùng sẽ có một ngày để tôi vào trong đó”
Người đàn ông em yêu kia cuối cùng sẽ có một ngày biến mất theo thời gian…
Trước mắt tôi xuất hiện dáng vẻ của Lãnh Mạch, lại trong chớp mắt liên biến mất.

Người đàn ông đứng trước mặt tôi khoảnh khắc này tên là S¡ Mi.

Bàn tay Si Mị khẽ vuốt đầu tôi, không nói tiếp đề tài này nữa: “Nghe nói sau khi thấy cầu vồng, cầu nguyện với cầu vồng, hơn phân nửa nguyện vọng có thể thực hiện, Đồ ngốc, em phải nắm chắc cơ hội”
“Được” Im lặng nửa ngày, tôi nói.

Bàn tay anh ta rời khỏi đầu tôi, tôi lại lần nữa ngước mặt nhìn lên cầu vồng, dưới cầu vồng, đôi trai gái có ánh mặt vô cùng đẹp kia vẫn đang dựa sát vào nhau, tôi nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.

Nếu như đời người chỉ có thể chọn lựa một nguyện vọng, vậy thì ông trời ơi, tôi chỉ có một nguyện vọng, hy vọng những đồng đội tôi quan tâm và đang quan tâm tôi đời này mạnh khỏe.

Sau đó tôi từ từ mở mắt ra.


“Ước xong rồi?” Si Mị hỏi tôi.

Tôi nhìn về phía cầu vồng, ánh mắt dần chìm †rong sương mù bao trùm, sau lưng người đàn ông bên vách núi kia, dần dần không thấy rõ: “Ừ, ước xong rồi”
“Em ước gì?” Si Mị cụp mắt hỏi tôi.

“Không nói với anh, nói ra không linh nữa”
“Nói đi”
Tôi không nói, Si Mị thế nào cũng phải ép tôi nói, tôi bị anh ta quấy rầy không thôi, tôi hỏi lại anh †a: “Vậy anh ước gì?”
“Muốn biết?” Anh nhướng mày.

Tôi sững sờ, thật ra tôi có hơi sợ, sợ anh ta lại bày tỏ thâm tình, mà tôi không thể đáp lại.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, Đồ ngốc” Anh ta nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Điều ước tôi ước là cuối cùng có một ngày chúng ta không cần trốn trong rừng sợ sức mạnh của Minh Vương như vậy nữa, cuối cùng có một ngày chúng ta có thể đứng trước mặt Minh Vương, giãm bẹp dí cô ta.”
Minh Vương…
Minh Vương!
“Si Mị nói đúng” Ánh mắt tôi dần trở nên kiên định, nhìn người phụ nữ co rúc vào trong ngực Lãnh Mạch kia: “Không phải cuối cùng có một ngày sẽ giãm đạp cô ta dưới chân mà ngày đó sẽ tới nhanh mà thôi, đến lúc đó, tất cả những chuyện Minh Vương làm với chúng ta, tôi sẽ đoạt lại từ trên người cô ta về”
Minh Vương, cô cứ chờ xem.

“Tôi nói xong điều ước của tôi rồi, em thì sao, Đồ ngốc” Si Mị lân nữa trở về đề tài này.

Xem ra vẫn là không chạy thoát, tôi nhìn về phía Sỉ Mị, im lặng mấy giây, dưới ánh mắt mong đợi rưng rưng rực sáng của anh ta, tôi nói: “Điều ước của tôi chính là thế giới hòa bình.”


Bình Luận (0)
Comment