Chồng Ma Của Em

Chương 450



Không biết là ba người chúng tôi ầm ï bao lâu, vốn dĩ giữa ba người đang có không khí mâu thuận phức tạp cũng vì vậy mà được giảm bớt không ít, đến cuối cùng tất cả mọi người đều mệt mỏi, Lãnh Mạch và Si Mị nằm xuống bên cạnh tôi, hai người nằm thẳng cẳng tay chân dạng ra thành hình chữ đại, tôi ngồi ôm đầu gối, đang nhìn chăm chú lên bầu trời đến mức xuất thân.

Nếu như ba người chúng tôi chỉ là bạn bè đơn thuần bình thường, không có những ân oán thù hận rắc rối phức tạp khác, không có những tranh chấp tình cảm chặt không đứt kia, vậy thì thật là tốt biết bao…
Sau nửa đêm, Sỉ Mị và rùa lông xanh đều đã ngủ say, tôi thì làm thế nào cũng không ngủ được, nằm ở trên đống cỏ khô kia trằn trọc trở mình, lật người, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt đang nhìn thẳng của Lãnh Mạch.

Tôi sửng sốt, cứ như vậy mà ngơ ngác cùng anh nhìn nhau.

Nhìn nhau được một lúc thật lâu, cho đến khi đầu của anh chậm rãi đến gần tôi, tôi mới đột nhiên lấy lại được tinh thần, tránh anh ra: “Lãnh Mạch!”

“Suyt” Anh ra dấu tay im lặng: “Em không muốn để cho Sỉ Mị tỉnh lại rồi tiếp tục đánh nhau với tôi chứ?”
Tôi nhíu mày lại thật chặt, không có lên tiếng.

Anh cũng không có tiền lên thêm một bước động vào tôi, mà ngồi dậy, ngửa đầu nhìn trời: “Sống gần trăm năm, tôi chưa bao giờ có một ngày có thể trải qua vui vẻ không bị ràng buộc như ngày hôm nay.”
Tôi không có lên tiếng, ngước mắt nhìn anh, dáng vẻ anh thành kính nhìn trời, vừa đau buồn lại đẹp trai, hấp dẫn người khác không ngừng sa vào.

“Từ nhỏ cha nói với tôi, người Minh giới giống như chúng ta chính là phải xưng vương, làm vương giả đứng trên tất cả, nếu không thì có khác gì so với những con người ở Nhân giới sống một cuộc đời bình thường cơ chứ, cho nên bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, việc bước lên ghế vương đứng đầu Minh giới, thống trị Minh giới, đã là giấc mộng của tôi, cũng có thể gọi là dã tâm”
Lãnh Mạch vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn về phái tôi: “Sau khi Lạc Nhu lên nắm quyền trở thành Minh Vương, vẫn thường tùy hứng làm bậy, mặc dù nhìn qua thì trật tự của Minh giới coi như không tệ, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi, trên thực tế, cho dù là người bình thường ở Minh giới, hay là quân đội cũng vậy, thật ra thì những lời oán hận trách móc Minh Vương nổi lên bốn phía, lúc đó chuyện giải quyết Minh giới đã được anh lên kế hoạch từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội thích hợp, cho đến khi Minh Vương bỏ thuốc tôi, sau cơn giận dữ thì tôi biết là cơ hội đã tới, sau khi chuẩn bị hết mọi thứ ở trong bóng tối, lôi kéo phần lớn dân chúng và quân đội, hơn nữa việc Minh Vương thích tôi một cách mù quáng, đây là cơ hội mà cả ông trời cũng đã giúp tôi, vậy mà lại bị em phá hỏng.”
Vào lúc này anh lấy thái độ bình tĩnh nhã nhặn nói về chuyện này với tôi, tôi cũng không phải là cái loại người sẽ nổ tung bất cứ khi nào mà người khác nói về đề tài mà tôi không thích, vậy nên cũng bình tĩnh nhã nhặn mà nghe anh nói.

Anh nói tiếp: “Tôi hiểu tính cách của em, một khi em biết Cẩu Đản và Thúy Hoa bì phạt thì chắc chắn sẽ đến cứu, lúc đầu cũng không phải là tôi cố ý tìm đến Cẩu Đản và Thúy Hoa, Minh Vương giận chó đánh mèo với Cẩu Đản và Thúy Hoa, nếu như tôi vì mà cầu xin tha thứ, ngược lại cô ta sẽ càng thêm tức giận, nhưng thật ra thì lúc đầu tôi cũng không muốn cầu xin tha thứ, thậm chí còn hi vọng cô ta có thể bắt nhiều người hơn, như vậy thì những lời kêu than sẽ càng thêm sôi sục.

Tôi nói như vậy, có thể em sẽ lại thấy chán ghét tôi, có đúng không?”
Tôi thản nhiên lắc đầu một cái: “Anh nói tiếp đi”
Anh nhìn tôi: “Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong mọi thứ, tôi cố ý tới dặn dò em là không cho phép tới tìm tôi, nhưng mặc cho tôi ngàn tính vạn tính, nhưng cũng không có tính tới chuyện là em sẽ gặp phải Tế Công, Tế Công còn để cho linh hôn của em thoát ra ngoài đi tới âm phủ, em gặp được Diêm Vương, Diêm Vương nói hết những chuyện này cho em biết, em dẫn theo người xông vào Minh giới, tôi nắm được hết tất cả những thứ này ở trong tay, tôi còn biết là sau khi em đến Minh giới thì chắc chăn là Tống Tử Thanh sẽ dẫn em đến nhà của dì Đa Đa, thậm chí tôi còn nói cho dì Đa Đa, không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho em”
Không trách được hôm đó chúng tôi đến Minh giới, Tống Tử Thanh hỏi có phải là gần đây Lãnh Mạch có hành động gì hay không, ánh mắt dì Đa Đa lại tránh né, lúc ấy chúng tôi cũng không có nghĩ nhiều, nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc đến Minh giới cũng có chút gió yên biển lặng quá mức.


“Tôi cho gọi tất cả các đại tướng quân trở về, binh lính âm thâm mai phục ở trong bóng tói, nếu như đêm đó tôi tới tìm em, em thật sự có thể rời đi thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện về sau nữa, hoặc có lẽ bây giờ tôi đã thuận theo ý dân mà tạo phản xưng vương rồi, nhưng em lại phá hỏng kế hoạch lớn mà tôi đã mất nhiều năm xây dựng tỉ mỉ, hôm đó ở pháp trường, tôi thật sự là vô cùng tức giận nên mới nói ra những lời tổn thương em, mới có thể làm ra chuyện tổn thương em như vậy, bởi vì tôi đã từng nói qua, giữa em và dã tâm nghiệp lớn, cho dù có đổi lại là ngày hôm nay, tôi vẫn sẽ lựa chọn như cũ” Anh nói, sau khi nói xong thì nhìn tôi.

Tôi cũng không có vì vậy mà tức giận, tôi vẫn luôn biết thứ xếp đầu tiên ở trong lòng của Lãnh Mạch là cái gì, nói đến cùng, từ đầu tới cuối tôi cũng không phải là tức giận vì chuyện anh đặt nghiệp lớn lên trên vị trí đầu tiên, trước đây tôi đã từng nói, nếu nghiệp lớn của anh cần tôi giúp một tay, tôi thậm chí sẽ nguyện ý giúp anh một tay giành được nghiệp lớn, dù sao thì đàn ông có dã †âm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là, không được động đến bạn bè của tôi.

Mặc dù Cẩu Đản và Thúy Hoa không có qua lại nhiều với anh, nhưng mà Cẩu Đản và Thúy Hoa lại là bạn tốt tri kỈ của tôi, Lãnh Mạch biết rõ như thế vậy mà vẫn muốn giết họ, không để ý một chút nào đến cảm xúc và tâm trạng của tôi, đây mới là điều khiến cho lòng tôi thấy nguội lạnh.

Còn có nhũ băng đâm vào bả vai ở pháp trường, anh nói là vì anh vô cùng tức giận nên mới làm tôi bị thương, nhưng nếu đổi lại là tôi làm, nếu như anh khiến cho tôi thấy vô cùng tức giận, cho dù anh có đích thân giết Cẩu Đản ngay trước mặt tôi, tôi nghĩ, có lẽ mình cũng không thể ra tay giết anh được.

Trong mối quan hệ tình cảm này, người nào yêu nhiều hơn, vừa nhìn là đã hiểu ngay.

Nhưng mà những thứ này cũng đã qua, bây giờ tình cảm của tôi đối với Lãnh Mạch, đã có thể buông bỏ xuống, nhìn qua thì đã phai nhạt đi rất nhiều, rất nhiều.

“Em không nói lời nào, có phải là rất tức giận hay không?” Lãnh Mạch nói.

Tôi nhìn về phía anh, lắc đầu một cái: “Chuyện đã qua, tức giận cũng không thể làm cho người chết trở về được, chuyện này tôi đã buông xuống rất nhiều, không cần thiết phải tức giận tiếp.”

“Đối với tôi thì thà rằng là em tức giận.” Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Em có biết là mấy ngày sau khi em rời khỏi pháp trường, tôi đã phải trải qua như thế nào hay không? Em có biết là mấy ngày đó, tôi thật sự là sống không bằng chết không.

Tôi không chịu nổi loại đau khổ này, tôi đã mượn cớ với Minh Vương, vội vàng đi tìm em, lại nhìn thấy được cảnh tượng Sỉ Mị đang ôm chặt lấy em vào trong ngực, nhìn thấy Si Mị thổ lộ với em, mà em cũng không có từ chối, Si Mị cưỡng hôn em, Si Mị dẫn em đi khu vui chơi, dáng vẻ em tươi cười như hoa với anh †a đã đâm vào trái tim của tôi, khiến trái tim của tôi chảy máu đầm đìa”
Tôi không lên tiếng, hạ lông mày xuống.

“Sự kiêu ngạo và tự cao vẫn luôn cho là mình đúng của tôi đột nhiên ầm ầm đổ sụp, tôi không biết mình nên cầu xin em tha thứ như thế nào, cho nên cố ý uống rượu say, cố ý say rượu rồi điên xuồng nói những lời ở trong lòng mà tôi đã sớm muốn nói ra với em, tôi cho là em có thể vẫn sẽ đối xử với anh như trước đây, mềm lòng rồi tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã sai rồi, nhiều ngày trôi qua như vậy, tôi mới phát hiện ra là tôi thật sự sai rồi.

Em đối với tôi… Đã không còn sự ỷ lại như trước, yêu tôi như trước nữa.

Tôi thấy rất hoảng, vật nhỏ, tôi thật sự rất hoảng sợ”
Vừa nói xong, có lẽ là chạm đến cảm xúc thật sự, trong đôi mắt của Lãnh Mạch thật sự xuất hiện sự luống cuống hoảng loạn, vào lúc mà tôi chưa phản ứng kịp, trực tiếp kéo tôi vào trong ngực, tôi sửng sốt, anh cũng không cho tôi cơ hội phản ứng, mạnh mẽ đoạt lấy môi của tôi.




Bình Luận (0)
Comment