Chồng Ma Của Em

Chương 453



Tôi nghe theo Sỉ Mị, bước đến xem, phía chính diện căn phòng có một cái bàn hình chữ thập, xung quanh được khắc những hoa văn kỳ lạ, bên trong bàn còn có những ký tự màu đen, tôi không biết đó là gì.

Tôi cùng Lãnh Mạch đi đến bên cạnh Sỉ Mị, có rất nhiều ký tự kỳ lạ được khäc xung quanh, biểu tượng hình chữ thập kia cũng không giống như bị phong ấn mà giống những lá bùa hơn, có rất nhiều đồ vật xung quanh được bày ra nhằm thực thi trận pháp để phong ấn, nhưng trên cây thánh giá hình chữ thập lại không có gì.

Tôi cảm thấy kỳ quái, quay sang hỏi Lãnh Mạch cùng Sỉ Mị: “Các anh có biết tại sao lại có cái này không?”
Hai người đàn ông đều rơi vào trầm mặc, tôi cảm nhận được điều kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch?”
Lãnh Mạch nhíu chặt đôi lông mày, rơi vào trâm tư một lúc, dường như biết lai lịch của những thứ này, tôi tò mò, lại hỏi: “Lãnh Mạch, anh biết điều gì đó đúng không?”
“Phong ấn kiếm thần trên giá chữ thập” Si Mị lên tiếng đáp lời.

“Kiếm thần trên giá chữ thập?” Tôi cảm thấy mơ hồ: “Không phải kiếm thần ở cổ mộ sao? Lúc đó tôi còn vì kiếm thần ở cổ mộ mà cùng Lãnh Mạch, Dạ Minh, Tống Tử Thanh chiến đấu, Minh Vương cuối cùng cũng phải xuất hiện, bởi vì tôi không cẩn thận mà ký kết một bản khế ước máu với kiếm thần, Minh Vương mang kiếm thần đi, đặt nó ở minh giới, tại sao hiện tại lại bị phong ấn trên cây thánh giá hình chữ thập này chứ?”
Sắc mặt Lãnh Mạch vân tỏ ra bình tĩnh: “Lúc trước kiếm thần được tạo ra bởi sự phong ấn trên chiếc bàn này, chiếc bàn này đã chịu một sự nguyên rủa tà ác, chỉ có chiếc bàn này mới có thể làm kiếm thần sống lại một lần nữa, thứ nước đen ở bên trong chính là máu người đã khô cạn, kiếm thân không chỉ có tác dụng tiêu diệt yêu quái, mà cũng có thể… Hủy diệt thế giới.


“Ai?” Tôi ngửa đầu lên hỏi.

Bờ môi mỏng của Lãnh Mạch khế nói hai chữ: “Quỷ thần”
Qủy thân?
Thanh kiếm lúc trước là của Quỷ thân?
Sao tôi chưa từng nghe nói qua, vẫn luôn nghĩ kiếm thần chính là kiếm thần, bản thân cũng luôn cho răng kiếm thần này dùng để hàng yêu trừ ma trấn an thế giới, chính bởi vì sức mạnh của nó rất lớn lên Tống Tử Thanh mới muốn cướp, lại chưa từng cho răng người đầu tiên sử dụng kiếm thân này chính là Quỷ thân với mục đích hủy diệt thế giới!
“Để đề phòng có kể lần thứ hai muốn dùng thanh kiếm này vào mục đích không tốt, cha anh có nói phải phong ấn thanh kiếm này lại, nếu không thế giới sớm đã bị hủy diệt, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở trong này…” Lãnh Mạch xoa cằm, rơi vào trâm tư.

Tôi nhìn kiểu phong ấn này, nghĩ một chút rồi đưa tay định sờ nó.

“Không thể!” Si Mị hét lớn, đáng tiếc đã quá chậm, tay tôi đã đụng vào thánh giá hình chữ thập.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy trời đất rung chuyển, trong đầu bồng hiện lên một hình ảnh kỳ quái.

Rất lâu về trước, một người đàn ông với dáng vẻ mơ hồ, không nhìn rõ mặt, tay câm kiếm, vung lên một đường, có rất nhiều tòa nhà đổ dưới chân người đó, tất cả đều chìm trong biển lửa, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, người đó giống như ác ma, không hề quan tâm đến sự chết chóc, thậm chí đến tính mạng của những đứa trẻ cũng nhất định không buông tha.

Hình ảnh vừa lóe lên bông nhiên xuất hiện hai bóng dáng của đàn ông, một lớn một nhỏ cùng ác ma chiến đấu, hai người đàn ông đó ra sức đánh về phía ác ma.

Hình ảnh này vừa xuất hiện thì nhanh chóng trở lên mơ hồ.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ ra sức chiến đấu, tung ra những chiêu thức tấn công mạnh mẽ, người đàn ông cầm thanh kiếm đứng giữa không hét lên một tiếng, thanh kiếm biến thành nhiều thanh kiếm khác, tất cả cùng vây quanh người đàn ông kia.

Cuối cùng là hình ảnh bóng dáng người đàn ông kia thét lên một tiếng vang trời rồi ngã ngửa xuống dưới đất, sử dụng kiếm đâm thẳng vào thân thể của mình, dùng máu thịt phong ấn thanh kiếm, cơ thể người đó bỗng nhiên biến vào hư vô.

Tại sao hình ảnh này lại quen thuộc đến vậy?

Từ từt Đây chẳng phải bức tranh trong cuốn sách tiên tri mà Hàn Vũ cho tôi xem hay sao, tôi đã xem rất cẩn thận từng chỉ tiết một mà? Sau đó tôi còn triệu hồi cả người đàn ông trong ảnh, Quỷ thần.

Nói cách khác, những hình ảnh này chính là chuyện xảy ra trong quá khứ của Quỷ thần.

Tại sao khi cây cối ở rừng rậm biến mất sẽ xuất hiện một tòa cung điện? Vì sao trong cung điện lại phong ấn kiếm thần hơn nữa còn có thể chế tác ra một chiếc bàn có thánh giá phong ấn được nó? Vì sao khi tôi đụng đến cây thánh giá liên nhìn thấy những hình ảnh này? Vì sao những hình ảnh vốn chỉ có trong sách cổ lại xuất hiện ở nơi này?
Việc cây cối biến mất nhất định có sự liên quan chặt chẽ đến nhà họ Tống, cây cối khi biến mất liên xuất hiện hình ảnh của quỷ thần.

Như vậy, nhà họ Tống có quan hệ gì với Quỷ thân? Liệu có phải bọn họ muốn tạo ra Quỷ thần thứ hai?
Người kia là ai? Có liên quan gì đến nhà họ Tống hay không?
Những nghỉ vấn không ngừng xuất hiện, không có liên quan gì lắm rồi lại tựa hồ như có sự liên kết với nhau tạo nên manh mối, trong nhất thời lại như không thể tìm được sợi dây gắn kết những manh mối này lại với nhau.

“Vật nhỏ?”
“Đồ ngốc?”
Lãnh Mạch cùng Sỉ Mị gọi khiến tôi bừng tỉnh, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường, tôi hãn còn ở trong cung điện rách nát này cùng với Lãnh Mạch và Sỉ Mi.

“Vật nhỏ?”
Lãnh Mạch lớn tiếng gọi, tinh thần tôi lúc này mới hoàn toàn bình thường lại, mơ hồ nhìn anh nói: “Không, em không sao…”
“Thật không?” Lãnh Mạch nhíu mày nhìn sâu vào đôi mắt tôi.

“Em thật sự không có việc gì.” Trong lòng tôi luôn có một loại cảm giác vận mệnh đang chỉ dẫn khiến tôi phát hiện ra một âm mưu, người giúp tôi phát hiện ra âm mưu này chính là ông lão kia!
Đúng rồi, tìm ông lão kia!
“Ông lão, chúng tôi đã đến đây, ông đang ở đâu?” Tôi nhìn xung quanh, cất tiếng gọi.

Luồng khí màu trắng xám đã biến mất kể từ khi chúng tôi bước vào sảnh chính, điều này cho thấy ông lão đang ở gần đây.


Lãnh Mạch cùng Sỉ Mi cũng đi theo tôi.

Đại sảnh có hai tâng, phía trên hãn còn một †âng nữa, tâng trên thật sự rất tối, nhìn qua thôi cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ, tôi không dám đi, Lãnh Mạch cùng Si Mị cười nhạo chê tôi nhát gan, Sĩ Mị bước lên cầu thang, tiếng cọt kẹt không ngừng phát ra, thật sự rất tối, tôi không dám đi theo Sỉ Mị, lấy trong ba lô ra một chiếc đèn pin, chiếu thẳng lên mặt Sỉ Mị, Si Mị lấy tay che mắt, quát tôi: “Đồ ngốc, có tin hay không tôi ném thứ đó của em đi!”
Tôi thè lưỡi, vội vàng dời chiếc đèn ra xa, từ từ di chuyển đến những chỗ âm u của căn phòng, chậm chậm, từ từ…Bồng nhiên có một cái đầu to tướng, xấu xí xuất hiện trong ánh đèn pin, tôi sợ hãi hét to, đèn pin trong tay rơi xuống mặt đất, chiếc đèn pin lăn lông lốc.

“Ở kia có người!” Tôi lùi lại hai bước, va vào.

lông ngực của Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch cụp mi, một tay ôm tôi vào trong ngực, một tay cúi xuống nhặt đèn pin lên, chiếc ánh sáng đến chõ kia.

Lần thứ hai chỗ đó được chiếu sáng, quả thực có người chết ở lầu hai, Si Mị bước đến, lật người đó lại, Lãnh Mạch dùng đèn pin chiếu sáng, khiến cho toàn bộ cơ thể người kia được chiếu rọi.

Tôi sợ hãi mở to hai mắt: “Tại sao lại chính là ông lão kia?”
Người đã chết chính là ông lão kia!
Chuyện này đúng là sợ hãi, Lãnh Mạch đưa tôi tiến lên lâu hai, đôi mắt của ông lão kia mở lớn, không biết vào phút cuối cùng của cuộc đời ông ấy đã nhìn thấy những gì, bên ngực trái bị thủng một lỗ xuyên qua thân thể, trái tim đã bị bóp nát, không ngờ ông lão này chính là người, không đúng, ông ta có một năng lực đặc biệt…Người của minh giới?
“Đồ ngốc, đây không phải kiếm của em sao.” Sỉ Mị cầm lấy một chìa khóa ở trên người ông lão đưa cho tôi.




Bình Luận (0)
Comment