Chồng Ma Của Em

Chương 459



Tôi sửng sốt: “Em đùa gì thế hả, em vẫn còn nhỏ tuổi, ở lại nhà họ Tống chăm sóc những người bị thương đi!”
“Em không muốn, em đã lớn rồi, hơn nữa, em còn cao hơn chị nhiều làm đó, em cũng là người nhà họ Tống, em phải đi cứu anh Tiểu Thanh, việc nghĩa chẳng từ!” Tống Thiên Ngân chưa nói xong, khoa tay múa chân giữa tôi và cậu ta: “Chị nhìn coi, chị còn chưa đến vai em đây này, quá thấp luôn đó, chị có thể cứu được anh Tiểu Thanh thật sao?”
Ha ha, Lãnh Mạch đứng đăng sau bật cười.

Tôi quay đầu lại trừng anh, anh vội vàng ho khan một cái, nhìn lung tung chỗ khác.

Ha ha, ha ha ha! Tôi thấp thì làm sao? Tôi thấp là lỗi của tôi sao? Là lỗi của tôi chắc? Ngay cả một đứa trẻ cũng muốn chê cười tôi hả? Ít nhất Tống Thiên Ngân cũng phải cao 178cm, đúng là điên mài Tại sao tôi toàn gặp được mấy người hít thở không khí ở tầng trên vậy! Trái tim nhói đau, bệnh tim muốn phát tác rồi!
“Chị bảo không là không!” Tôi tức giận, từ chối lần thứ hai: “Trẻ con thì đứng sang một bên, chăm sóc cho ông nội thật tốt là được!”

“Cháu để thăng bé đi với cháu đi” Tiếng Tống Lăng Phong truyền đến từ phía sau.

Tôi quay đầu lại: “Ông nội, ông đang trêu cháu sao? Em ấy còn chưa trưởng thành, đúng không?
Cháu đã từng đến tầng địa ngục thứ mười chín một lần rồi, mặc dù không ở lại lâu nhưng cháu đã gặp Ác Ma Vương…”
Nhắc tới Ác Ma Vương thì tôi thực sự không muốn nói tiếp nữa, chuyện này quả thực quá biến thái, hoàn toàn đánh không lại!
“Em mười bảy tuổi, sắp mười tám rồi!” Tống Thiên Ngân không phục, ưỡn ngực nói: “Lúc anh Tiểu Thanh tám tuổi đã bắt đầu đi rèn luyện, diệt được con lệ quỷ đầu tiên, mặc dù em không có thiên phú như anh ấy nhưng khi em mười sáu tuổi đã vượt qua lần luyện tập vê ma quỷ của nhà họ Tống, mười bảy tuổi em giết được năm lệ quỷ, hai mươi con yêu tinh núi, trong đó có ba con đã tu luyện tới cảnh giới tà tiên, đều do một mình em tiêu diệt chúng, em sẽ không kéo chân mọi người đâu!”
Tống Tử Thanh tám tuổi đã giết được con lệ quỷ đầu tiên, là lệ quỷ đó! Không phải ma quỷ bình thường đâu! Ôi mẹ ơi, tôi quen biết với một đám quái vật rồi.

Lãnh Mạch nói với tôi: “Anh đã từng tham gia luyện tập ma quỷ của nhà họ Tống, rất khủng bố, năng lực Tống Thiên Ngân cũng không tệ, đặc biệt là cậu ta có thể triệu hồi thức thân, chắc chăn sẽ không gây trở ngại gì đâu!”
“Triệu hồi thức thân sao?”
“Đúng vậy.” Tống Lăng Phong nói tiếp: “Mặc dù Tống Thiên Ngân sử dụng pháp chú và trận pháp còn rất nhiều sai sót, nhưng thằng bé có một loại thiên phú mà ngay cả Tiểu Thanh cũng không sánh bằng, bây giờ thì thăng bé đã ký khế ước với năm trong số mười hai thức thần rồi, tâng địa ngục thứ mười chín rất khó vào, cháu cứ dẫn Tiểu Thiên Ngân đi theo đi Tiểu Đồng à”
Tôi không biết thức thần cụ thể là gì nhưng nghe giọng điệu của Lãnh Mạch và ông Tống Lăng Phong thì chắc hẳn nó rất lợi hại, đến Tống Tử Thanh cũng không sánh bằng… Người nhà họ Tống, ai ai cũng là người tài giỏi, chẳng trách có thể duy trì cân bằng giữa thế giới loài người và Ma Giới.

“Nhưng dù sao thì em ấy vân còn nhỏ, ông nội, nếu như em ấy đi cùng bọn cháu thì ai sẽ chăm sóc mọi người ở đây chứ?” Tôi vân rất lo lắng, thực chiến và tập luyện khác nhau, mặc dù Tống Thiên Ngân đã giết được lệ quỷ và yêu tỉnh núi nhưng lúc đó ắt hắn có người nhà họ Tống ở cạnh trông coi, hơn nữa cũng chuẩn bị đầy đủ, còn lần này… Có thể nói chúng tôi hoàn toàn không chuẩn bị gì hết, cũng không có thời gian cho chúng tôi chuẩn bị, cứ đi thẳng tới tầng địa ngục thứ mười chín luôn.

“Không sao hết, thăng bé còn một người chị đang theo dõi tình hình bên ngoài, còn có Lưu Nguyệt nữa, bọn ông ở đây sẽ không sao đâu” Ông Tống Lăng Phong khăng khăng muốn Tống Thiên Ngân đi cùng tôi.

Tôi cũng không còn lý do gì để từ chối nữa, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng được, nhưng mà có một điều, Tống Thiên Ngân phải nghe theo sự chỉ huy của cháu!”

“Em là người nhà họ Tống, đâu dễ dàng nghe người khác chỉ huy chứ, muốn em phục chị thì chị phải làm gương” Tống Thiên Ngân vênh cằm lên, tuổi trẻ ngông cuồng.

Ông Tống Lăng Phong lắc đầu một cái, vẻ mặt nuông chiều: “Ông không làm gì được thăng bé này đâu, phải dựa vào cháu trị thăng bé thôi, Tiểu Đồng”
Tôi cũng cười bất đắc dĩ: “Cháu vân luôn không trị được trẻ con”
“Ai là trẻ con chứ! So sánh em với chị thì chị mới giống trẻ con hơn đó!” Tống Thiên Ngân phản bác.

Người trong phòng đều bật cười, bầu không khí hòa dịu đi một chút.

Lục Quy đã cho tất thảy mọi người đang bị thương trong phòng ăn nê hoàn, người nào bị thương nhẹ thì ngồi dậy, người nào bị nặng thì vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích được, ông Tống Lăng Phong đã nói qua về thân phận của tôi cho bọn họ biết, nhà họ Tống không hổ là gia tộc lớn vẫn luôn đứng sừng sững suốt ngàn vạn năm qua, không có bất cứ ai có thành kiến gì với tôi, không những thế, đa phần mọi người đều nói tôi cuối cùng cũng trở về rồi, ông trời có mắt, cha mẹ tôi trên trời linh thiêng thì coi như yên nghỉ được rồi.

Mắt tôi ửng đỏ lên, thật không có tiên đồ mà, nhưng thực sự tôi không nhịn được, mười chín năm chậm rãi trôi qua, dù đến muộn nhưng tình thân lại không muộn khiến tôi vô cùng xúc động, tôi không kìm chế tâm trạng của mình được.

Hồng Hồng lắp bắp nói ở trong lòng tôi: “Tốt quá đi, chẳng ai để ý gì tới tôi cả”
Sau khi nhận người thân với các cô dì chú bác qua loa một lúc, vốn dĩ tôi muốn để Lục Quy ở lại giúp một tay nhưng Lục Quy lại muốn đi theo tôi, tôi đi đâu thì anh ta theo tới đó, không muốn ở lại, tôi cũng không muốn ép buộc nên đành bảo Lục Quy để lại cho Lưu Nguyệt ít nê hoàn, lúc ấy mới rời khỏi dinh thự.

Sỉ Mị ở trong sân, nhìn thấy bọn tôi đi ra thì tức giận xông đến, trên người ngập tràn tà khí, Tống Thiên Ngân đứng sau tôi chào tạm biệt, lập tức ném ba lô chạy uỳnh uỳnh lên phía trước, hai tay †ạo quyết, tốc độ rất nhanh, hai luông pháp chú với sáng trắng bay vù về phía Sỉ Mi.

Chênh lệch thực lực đâu chỉ có hai chữ?

Si Mi mặc kệ cậu ta, tùy tiện tránh sang một bên, tôi thấy Tống Thiên Ngân hơi ngạc nhiên, nhưng đến khi Si Mị vọt tới trước mặt cậu ta mà cậu ta vần đứng im trước mặt tôi.

“Thiên Ngân, anh ta là bạn của chị, cũng là bạn của Tống Tử Thanh” Tôi đứng ở phía sau nói, mặc dù đứa trẻ Tống Thiên Ngân này là một thiếu niên liều lĩnh nhưng vừa nãy tôi có thể nhìn ra chỉ tiết nhỏ, nhân phẩm và tam quan không tệ, đáng tin cậy.

Tống Thiên Ngân nửa tin nửa ngờ tránh ra, Sỉ Mị túm chặt lấy cổ áo tôi, suýt chút nữa thì nhấc bổng tôi lên luôn: “Đồ ngốc, con mẹ nó! Em ném tôi ở chung với Lãnh Mạch, đúng không!”
“Ai bảo anh ngu ngốc cơ, ngay cả cơ quan của phòng tối cũng không tìm thấy”
Lãnh Mạch đứng một bên, khoanh tay nói.

“Anh!” Si Mị tức giận muốn xù lông.

“Được rồi, đừng làm ầm lên nữa” Tôi đau đầu, ngăn bọn họ lại: “Bây giờ chúng ta có một chuyện cực kỳ gấp phải đi làm, đừng kéo Dài thêm nữa”
Sau khi nói hết câu thì tôi kể lại sơ qua chuyện của Tống Tử Thanh cho Sỉ Mị nghe, cũng nói ra quan hệ của tôi và nhà họ Tống, Si Mị nghe xong thì khit mũi: “Đồ ngốc, em là Super Mario à, suốt cả ngày cứ đi tới đi lui từ tấm bản đồ này tới tấm bản đồ kia, em nghĩ em không biết mệt, bất tử thật sao? Ba ngày nay em mới ngủ được mấy tiếng, có đếm hết một bàn tay không? Em ăn được mấy miếng? Trên người vẫn còn vết thương, em muốn hành hạ mình đến chết thì mới chịu sao?”
Tống Thiên Ngân nhìn xuống eo tôi, chỗ đó hơi phình, còn có băng vải lộ ra, cậu ta hơi ngạc nhiên: “Chị bé, chị…”


Bình Luận (0)
Comment