Chồng Ma Của Em

Chương 461



Tôi hơi giật mình, Tống Mộc Âm đã quấn lên cơ thể tôi.

Mà lúc này, lực chú ý của Lãnh Mạch và Sỉ Mị lần nữa quay trở lại đây.

Tống Mộc Âm nháy mắt với tôi mấy cái: “Không còn sớm nữa, các người mau lên đường đi.”
Tên Tống Mộc Âm này thật là kinh khủng, tôi với Lãnh Mạch, Sỉ Mị chỉ nói chuyện với anh ta vài câu ngắn ngủi mà cô ta đã phát hiện ra chuyện tình cảm giữa tôi và Lãnh Mạch, nhắc nhở tôi đừng để bị lợi dụng tình cảm.

Tạm biệt là Tống Mộc Âm, tôi vừa ra ngoài được mấy bước, Tống Mộc Âm ở sau lưng đã gọi giật tôi lại: “Em gái Tiểu Đồng này!”
Tôi quay lại hỏi: “Sao thế?”
Cô ta dừng lại một lát, sau đó nói: “Em của tôi và Tống Tử Thanh nhờ cô chăm sóc đấy”
Tôi để ý rằng khi cô ta nhắc đến Tống Tử Thanh, dưới đáy mắt dâng lên chút cảm xúc khác thường, ánh mắt này… Cô ta đang xấu hổ ư? Vừa nhắc đến Tống Tử Thanh đã không nhịn được mà xấu hổ, vậy chỉ có một khả năng, Tống Mộc Âm thích Tống Tử Thanh ư? Có phải tôi đang nghĩ nhiều quá không?

Không không không, dù bọn họ là bà con xa, nhưng dù gì cũng cùng chung huyết thống, chắc chăn là do tôi nghĩ nhiều rồi!
“Được, yên tâm đi, tôi sẽ cứu Tống Tử Thanh về, cũng mang Tống Thiên Ngân bình an quay về”
Tôi trả lời cô ta.

Tống Thiên Ngân lưu luyến chạy vệ ôm chặt Tống Mộc Âm một lúc, sau đó mới lần nữa đuổi theo chúng tôi, Tống Mộc Âm gật đầu với tôi, trong mắt ngập tràn ánh nước, tôi quay đầu nhìn thiếu niên mười bảy tuổi cũng lóng lánh ánh nước bên cạnh, nhón chân lên đập vào vai cậu ta một cái.

Cậu ta mơ màng ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, tôi nở nụ cười thật tươi với cậu ta: “Yên tâm, có tôi đây rồi”
Tống Thiên Ngân hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau, mặt cậu ta đỏ bừng lên, vội vàng quẹt khô nước mắt: “Coi như vừa rồi chị không thấy gì đi!”
““Được, vừa rồi tôi chẳng thấy gì cả” Tôi không nhịn được mà cười.

“A! Không còn mặt mũi nào để nhìn các người nữa!” Tống Thiên Ngân than một tiếng, cào cào mớ tóc rũ xuống để che mặt.

Lãnh Mạch và Si Mi đã cùng quay về, môi người đi một bên tôi, ánh mát hai người nhìn tôi đều vô cùng khả nghỉ, hệt như đang muốn ăn thịt người.

“Sao thế?” Tôi rùng mình ôm lấy bả vai: “Tôi đâu có chọc giận hai người đâu?”
“Sao cô lại đồng ý mang thăng ranh kia cùng theo vậy?” Si Mị hỏi.

“Anh cũng không hiểu em đang nghĩ gì nữa, vốn đã có một cái bóng đèn sáng hàng kilowatt làm kỳ đà cản mũi rồi, giờ lại thêm một cái nữa, hai chúng ta sao có thể sống trong thế giới của riêng mình đây? Chúng ta sao còn có thể cùng nhau đi mạo hiểm được?” Lãnh Mạch nói.

“Đúng thế!” Si Mị nghiêm túc gật đầu: “Sao tôi và cô có thể sống riêng trong thế giới của mình đây, cô nói đi!”
“..” Bệnh tự yêu mình của Lãnh Mạch và Si Mị càng ngày càng nặng hơn rồi: “Hai người các anh tự mà vào thế giới hai người của các anh đi! Tạm biệt!”
Nói xong tôi vội vàng nhanh chân chạy mất, bỏ lại hai tên đàn ông còn đang tức giận đứng sau lưng gào thét với tôi: “Đồ chết tiệt, cô đang thích ăn đòn đây mài”

Tống Thiên Ngân đi đến một chỗ thì dừng lại, đây là một ngôi mộ bằng đá, lấy đá chồng lên khắc thành bia mộ, Tống Thiên Ngân chỉ vào nói: “Đây là mộ mà anh Tiểu Thanh khắc cho chị, khi đó anh ấy mới bảy tuổi”
Tôi đi tới nhìn, phía trên đó rất đơn giản, nhưng nét bút lại tinh tế viết: “Mộ của em gái.”
Cho tới bây giờ tôi không biết khi còn ở nhà họ Tống mình tên là gì, ông nội Tống Lăng Phong chưa từng nói cho tôi biết, chỉ luôn gọi tôi một là Tiểu Đồng hai cũng là Tiểu Đồng, có lẽ tên ở nhà họ Tống của tôi cũng có chữ Đồng trong đó, hoặc có lẽ là vì nhà họ Tống muốn giữ bí mật nên ông nội Tống Lăng Phong vân luôn gọi tôi là Tiểu Đồng, nói chung đó là tên gọi tới hiện tại của tôi.

Thấy chữ trên bia mộ, tôi phảng phất có thể thấy Tống Tử Thanh bảy tuổi quỳ gối đắp đá lên, nghiêm túc khấn vái tôi.

Anh ấy vần luôn là một kẻ khẩu phật tâm xà, là một tên đàn ông dù nói năng hơi khó nghe nhưng lại dễ mềm lòng, hơn nữa còn dịu dàng, xem trọng tình cảm hơn bất kỳ ai khác, năm đó đứa em gái này chết đi, chắc chắn tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với anh ấy.

Tôi đưa tay khế vuốt chữ trên bia mộ.

Tống Tử Thanh…
“Sau khi khắc mộ xong cho chị, anh Tiểu Thanh bắt đầu hăng hái đọc sách tập luyện pháp chú, mới tám tuổi mà không chỉ xông vào nơi luyện tập ma quỷ của nhà họ Tống, thậm chí còn giết chết một con lệ quỷ, phải biết rằng, trong ghi chép của gia tộc nhà họ Tống chúng ta, ngàn năm trước có một vị tổ tông tự xưng là mạnh nhất nhà họ Tống thì cũng phải mười tuổi mới xông vào nơi luyện tập ma quỷ, mười một tuổi mới giết được lệ quỷ đấy!”
Nhắc đến Tống Tử Thanh, trên mặt Tống Thiên Ngân tràn ngập vẻ sùng bái đầy hớn hở: “Bây giờ anh Tiểu Thanh đã là thây âm dương mạnh nhất nhà họ Tống chúng tôi rồi!”
Tôi biết Tống Tử Thanh mạnh tới mức nào, chỉ là không ngờ lại mạnh vượt trội hơn cả các đời trước của nhà họ Tống, chẳng trách tính mạng của anh ấy lại có thể ảnh hưởng đến sự cân băng giữa ranh giới của người và quỷ.

Tôi hít sâu một hơi, tay rút khỏi bia mộ, quay người: “Đi thôi, chúng ta đến địa phủ”
Tống Tử Thanh, anh nhất định phải chờ tôi tới!
Tống Thiên Ngân tính tình trẻ con, chuyện tôi vừa dặn dò cậu ta đã sớm quên sạch, hấp tấp chạy đến tìm tôi: “Chị biết không, chị tôi, Tống Mộc Âm ấy, chuyện vừa rồi kia, thật ra chị ấy đang thầm thích anh Tiểu Thanh đấy..”
Thầm thích cơ à… Quả nhiên tôi đoán không sai, Tống Mộc Âm thích Tống Tử Thanh.

“Cậu đừng nói lung tung, không phải bọn họ là người thân của nhau sao? Mối quan hệ thân thích sao có thể làm loạn được?” Nhưng tôi vẫn nói vậy với Tống Thiên ngân.

“Người thân gì chứ, đã qua tám đời rồi thì còn thân thích gì nổi nữa?” Tống Thiên Ngân rộng lượng phất phất tay: “Nhưng chị và anh ấy là quan hệ chính thống, trong vòng năm đời nhà họ Tống đều thuộc vào quan hệ chính thống, các nhánh khác ngoài năm đời mới được gọi là dòng chính, tôi với chị tôi và chị với anh Tiểu Thanh vốn chẳng có quan hệ thân thích gì cả, hiểu không? Vả lại ông nội và cha mẹ tôi đều mong hai người bọn họ quen nhau đấy, siêu xứng luôn!”

“Xứng à?”
Tôi không thể hiểu nổi, từ trước tới nay Tống Tử Thanh trông không thiết tha gì đến phụ nữ, những ngày tháng ở chung trước kia tới nay với tôi đều không đề cập gì tới Tống Mộc Âm, theo lý mà nói, nếu một người đàn ông thích một người con gái nào đó, ít nhiều đều sẽ nhắc đến người đó với người khác.

Có thể là… Tống Tử Thành không thích Tống Mộc Âm cho lắm, còn Tống Mộc Âm đang đơn phương anh ấy, ai mà biết được.

“Tống Thiên Ngân, sao cậu ồn ào thế!” Lãnh Mạch từ phía sau đi lên, đôi mắt lạnh như băng trừng Tống Thiên Ngân: “Đi trước dẫn đường đi!”
“Đúng thế! Một thẳng nhóc như cậu mà cứ suốt ngày quấn lấy con gái nhà người ta, không thấy xấu hổ sao?” Si Mị cũng theo phía sau.

Haiz, tôi thở dài một tiếng, chuyện tình cảm nhà tôi còn đang rối như tơ vò, có thời gian đâu mà cân nhắc tới chuyện tình cảm nhà người khác chứ.

“Các anh thích chị ấy nhưng chị ấy không thích các anh, các anh trút giận lên đầu tôi làm gì! Khinh tôi nhỏ tuổi à!” Tống Thiên Ngân cũng làm loạn cùng bọn họ, không xem lời Si Mị nói ra gì, thăng nhóc này cũng được đấy, ít ra trẻ con còn dê dạy.

Có thêm Tống Thiên Ngân vào đoàn, bầu không khí trước đó giữa ba người chúng tôi không còn xấu hổ cứng nhắc như vậy nữa, trên đường đi tôi hỏi kỹ Tống Thiên Ngân về thế lực đối địch tấn công người nhà họ Tống, Tống Thiên Ngân nói chúng sử dụng mấy chiêu trò kỳ lạ quỷ quái, còn đeo mặt nạ trên mặt, cậu ta nói ông nội đoán đó là người của Minh Giới, nhưng có thế xác định đó không phải anh Lãnh Mạch, dù sao anh Lãnh Mạch cũng có giao du với người nhà họ Tống, Lãnh Mạch lại rơi vào im lặng.

“Đến rồi, chính là chỗ kia!” Tống Thiên Ngân chỉ vào một gốc cây nửa đứng nửa ngã rồi chạy qua đó.

“Anh muốn bám theo nó” Đột nhiên Lãnh Mạch giữ chặt lấy tôi: “Nhóc con này, nhà họ Tống hơi đáng nghi đấy”


Bình Luận (0)
Comment