Chồng Ma Của Em

Chương 464



“À em biết rồi!”
Tống Thiên Ngân đấm tay một cái: “Chắc chắn là chị bị ôm lên rôi cưỡng hôn!”
Khuôn mặt của tôi thoáng cái đỏ rực, trừng cậu ta: “Ôn con như em thì biết cái quái gì, bớt nói bậy nói bạ đi, qua một bên mà chơi!”
Tống Thiên Ngân còn đặc biệt mờ ám lượn qua trước mặt tôi: “Chậc chậc chậc, thật không ngờ chị trông vừa lùn vừa có nhu cầu sinh lý cao như vậy vân có người thích chị, mấy năm nay các cặp đôi như mấy chị chênh lệch chiều cao cũng lớn đấy nhỉ? Tuy rằng hai tên đàn ông kia trông cũng chẳng ra hồn..”
Có thể nói ra những lời này, tôi phải công nhận Tống Thiên Ngân là một kẻ hán tử: “Chị sẽ chuyển nguyên văn lời cậu nói cho hai tên đàn ông phía sau nhé, bảo em nói bọn họ trông chẳng ra gì”
“Ấy! Chị bé à, tuy rằng mối quan hệ máu mủ của chúng ta không sâu, nhưng dù gì cũng là có máu mủ ruột ra mà đúng không! Làm gì có chị nào lại đẩy em ra ngoài chắn mưa bom bão đạn vậy chứ!” Tống Thiên Ngân lập tức gào to.

“Ha ha ha” Tôi nhịn không được mà phá lên cười.

Tôi cười một tiếng, Lãnh Mạch và Sỉ Mị ngơ ngác đứng bên kia lập tức bùng nổ lòng đố kị, nhanh chân xông lên, hai người cùng nhau năm chặt cổ áo Tống Thiên Ngân, hất Tống Thiên Ngân ra phía sau.


Tống Thiên Ngân ngã ngồi ra đất, kêu rên: “Cái mông của tôi!”
Lãnh Mạch và Sỉ Mị một trái một phải chặn tôi lại.

“Làm gì thế?” Ánh mắt hai tên đàn ông này như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, thật đáng sợ, tôi vội ôm lấy mình.

Lãnh Mạch năm lấy tay trái tôi: “Cô gái chết tiệt, vậy mà nói chuyện với thăng nhóc kia vui vẻ như vậy!”
Sỉ Mị nắm lấy tay phải tôi, âm thanh còn cao hơn nữa: “Còn cười đẹp như thế! Cô còn chưa cười với ông đây như thế bao giời”
“Trời ạ, người ta là em trai tôi đó, các người đang nghĩ gì thế” Tôi bó tay rồi.

Hai tên đàn ông kia không thèm nghe, trăm miệng một lời hét lớn: “Em trai cũng tính là nam!
Không cho cô đến gần với bất cứ người đàn ông nào như vậy!”
Tôi suýt nữa bị bọn họ gào tới mức chấn động nào, bọn họ từ trước tới nay chưa bao giờ nói lý với mấy chuyện như thế này, tôi vội đổi chủ đề: “Mấy giờ rồi? Lập tức tới chỗ một trăm loài yêu ma quỷ quái diễu hành trong đêm ngay, sắp đến lúc chưa?”
Lãnh Mạch nhìn đồng hồ: “Còn năm phút nữa”
“Đồ ngốc! Anh thật sự muốn hỏi những chuyện kia ngay trước mặt con trai nhà họ Tống à?” Sỉ Mị hả giọng hỏi tôi: “Không chừng là ông nội cậu ta bảo cậu ta đi theo để giám sát chúng ta đấy?
Không chừng để chúng ta đi cứu Tống Tử Thanh cũng là một trong những kế hoạch của bọn họ thì sao? Không chừng Tống Tử Thanh cũng là một trong số bọn họ, rốt cuộc trong âm mưu kia có Tống Tử Thanh hay không cũng là cả một vấn đề, chúng ta lại không thể lật ra xem, có lẽ người nhà họ Tống đang cố ý đẩy cô vào địa phủ chịu chết đấy?”
“Si Mị, đủ rồi” Tôi lạnh giọng ngắt lời anh ta: “Mặc dù hôm nay tôi mới nhận họ hàng với nhà họ Tống, nhà họ Tống cũng buộc tôi phải đặt câu hỏi lớn, mặc dù tôi không ngốc đến mức sau khi nhận họ hàng lại liều chết tin tưởng nhà họ Tống, nhưng mà nhà họ Tống là nhà họ Tống, Tống Tử Thanh là Tống Tử Thanh, trước đây lúc tôi gặp nạn cần giúp đỡ anh ấy chạy đến không hề suy nghĩ, bây giờ bất kể có là âm mưu hay không, Tống Tử Thanh có thể nằm trong âm mưu hay không, nhưng cũng rất có thể anh ấy không có trong đó đúng không? Tạm thời chúng ta chưa có kỳ chứng cứ nào chỉ ra chỗ sai của nhà họ Tống, nhưng nếu cũng vì sự nghỉ ngờ của chúng ta mà bỏ qua thời cơ tốt nhất cứu Tống Tử Thanh, nửa đời người sau anh định để tôi sống như thế nào nữa?”
Sỉ Mi trâm mặc, một lát sau mới nói thật nhỏ: “Tôi chỉ nói những khả năng có thể xảy ra cho cô biết thôi, cũng không cho cô không đi cứu Tống Tử Thanh”
Đúng vậy, những vấn đề Si Mị nói rất chính xác, tôi cũng không phủ nhận, hiện nay nhà họ Tống có đầy rấy những điểm đáng ngờ, nhưng chúng tôi không thể chứng minh Tống Tử Thanh có trong âm mưu đó hay không, nhưng cũng như tôi vừa nói, chỉ cần tỉ lệ anh ấy nằm trong âm mưu có một phần mười ngàn thì tôi cũng muốn cược một lần, tôi nhất định phải tới mười chín tầng địa ngục này!
“Mười hai giờ rồi, đi” Lãnh Mạch cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Ngay ở phía trước là đường đi của một trăm loài yêu ma quỷ quái diễu hành trong đêm, chúng tôi sải bước nhanh hơn, Tống Thiên Ngân cũng đuổi theo, đi theo phía sau chúng tôi.

Đã lâu không gặp Bất Tri Hỏa rồi, không biết nó có sống tốt không, nếu như lần này xuống địa phủ, không biết nó có thể đi cùng giúp đỡ chúng tôi hay không, nếu có thêm Bất Tri Hỏa nữa, vậy phân thắng của chúng tôi sẽ càng nhiều hơn.


Đã đến con phố mà một trăm loài yêu ma quỷ quái diều hành trong đêm.

Mà thời gian cũng vừa vặn đến mười hai giờ.

Phong Đô nửa đêm mười hai giờ, một trăm loài yêu ma quỷ quái bắt đầu diễu hành trong đêm Thế nhưng…
Trước đây cuộc diều hành trong đêm của một trăm loài yêu ma quỷ quái to lớn hùng vĩ rung động lòng người bây giờ lại không xuất hiện trong tâm mắt.

Một con phố dài rồng tuếch, gió thổi khiến lá cây trơ trọi hai bên đường tung bay.

“Chuyện gì thế này?” Tôi dụi dụi mắt, năm lấy tay Lãnh Mạch: “Anh có thấy gì không?”
Sắc mặt Lãnh Mạch trầm hẳn xuống: “Không có, “May quá, tôi còn tưởng là mắt tôi không thấy được yêu ma quỷ quái nữa rồi” Tôi thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại trở nên căng thẳng: “Nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?
Chẳng lẽ chưa tới giờ?”
“Tới giờ rôi mà!” Tống Thiên Ngân còn đưa đồng hồ cậu ta đeo cho tôi xem: “0h sáng rồi, không phải nói có một trăm loài yêu ma quỷ quái diều hành trong đêm sao? Có phải một trăm loài yêu ma quỷ quái diễu hành trong đêm cũng có ngày nghỉ không? Hôm nay nghỉ không diều hành nữa?”
“Cậu xem một trăm loài yêu ma quỷ quái diễu hành trong đêm là công việc bình thường đấy à?”
Si Mị vốn không giỏi kiên nhân với cậu ta: “Một trăm loài yêu ma quỷ quái không còn diều hành trong đêm, có lẽ chỉ có một khả năng”
“Khả năng gì?” Tôi hỏi.

Si Mị mím môi: “Thủ lĩnh của một trăm loài yêu ma quỷ quái đã chết cho nên một trăm loại yêu ma quỷ quái đó đã trở thành rắn không đầu, cuộc diễu hành bị giải tán.”
“Thủ lĩnh một trăm loài yêu ma quỷ quái đã chết ư? Ý anh là… Quỷ Sát xảy ra chuyện ngoài ý muốn hả?” Tôi kinh ngạc hô lền, không thể nào, Lãnh Mạch đã từng nói, Quỷ Sát là con quỷ đã sống gần ngàn năm, năng lực vô cùng to lớn, bởi vì nhìn thấu hết thảy, cho nên Minh Giới giao cho cô nhiệm vụ trông chừng đám yêu ma quỷ quái để chúng không phạm sai lâm, nếu Quỷ Sát biến mất, yêu ma quỷ quái sẽ làm hại thế gian của con người, khắp trần gian sẽ biến thành địa ngục sống.

“Chúng ta đi tìm xem có manh mối nào không”

Lãnh mạch nói, dẫn đầu đi vào con phố dài.

Chúng tôi đi sát theo anh.

“Lạnh quá” Tống Thiên ngân đi bên cạnh tôi, ôm lấy bả vai: “Gió lạnh nơi này mạnh quá, âm khí kinh khủng thật”
“Mới vậy mà cậu đã không chịu được còn đòi gặp một trăm loài yêu ma quỷ quái diễu hành trong đêm, có khi lại năm ngất ra đấy” Sỉ Mị lạnh lùng chế giều.

“Anh!” Tống Thiên Ngân muốn tắc thở: “Không phải tôi đây chưa được gặp hả? Nếu gặp thì để xem rốt cuộc anh ngất hay tôi ngất!”
Sỉ Mị khinh thường hừ một tiếng, sau đó vọt lên trước.

Tống Thiên Ngân tức đến dậm chân: “Chị bé này! Sao chị lại ở chung được với cái loại đàn ông mắt cao hơn người thế kia!”
“Kinh nghiệm sống của bọn họ nhiều hơn cả em và chị nhiều, nếu nói bọn họ mắt cao hơn đầu, không bằng nói chúng ta kiến thức nông cạn, về sau em sẽ biết” Tôi thuận miệng đáp lại một câu, đuổi theo sau Lãnh Mạch và Sỉ Mi.

Lãnh Mạch ngồi xổm bên đường đang cẩn thận quan sát gì đó, tôi đi qua hỏi: “Lãnh Mạch, phát hiện ra gì à?”
“Nhìn đi” Lãnh Mạch chỉ vào vết nứt nơi góc đường.

Tôi đi qua đó nhìn thử, ở trong vết nứt có một chút thứ màu đỏ trông như bột phấn, lại hơi sền sệt, tôi không hiểu: “Đây là gì?”
“Máu Quỷ Sát” Giọng nói của Sỉ Mị vang lên sau lưng tôi: “Nơi này từng trải qua một trận ác chiến, tôi cũng đã đi kiểm tra phía đối diện rồi, khắp nơi trong vết nứt đều là máu Quỷ Sát”


Bình Luận (0)
Comment