Chồng Ma Của Em

Chương 471

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lúc trước em rất yêu anh, yêu rất nhiều, anh đã lỡ đánh mất tình cảm em dành cho anh, bây giờ anh lại yêu em, yêu em gấp bội.” Lãnh Mạch vừa nói vừa ôm tôi chặt hơn: “Em không cần phải làm bất cứ điều gì, không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, em chỉ cần tiếp tục làm theo trái tim của em, những việc khác cứ giao cho anh, tất cả những việc anh làm là để chứng tỏ tình yêu đối với em, cứ giao cho anh làm”
“Tất cả những việc anh làm là để chứng tỏ tình yêu đối với em, cứ giao cho anh làm.”
Tôi thực sự cảm động trước câu nói của anh, nhưng anh đã nói ngay: “Có câu, yêu nhau là duyên phận, một khi đã yêu rồi thì không thể rời xa nhau.

Trước tiên xin em hãy ở bên anh nhé, như vậy trái tim của em cũng đã ở bên cạnh anh rồi”
“..” Lãnh Mạch luôn khiến bạn cảm động ngay giây đầu tiên, nhưng một giây sau thôi là đã muốn giết anh rồi!
Tôi tức giận đẩy anh ra, anh vùng vằng kéo tôi: “Những gì anh nói không hề sai.

Cái phụ nữ cần là tình yêu, cái đàn ông cần là tình dục.


Muốn xem một người đàn ông yêu một người phụ nữ nhiều hay không, thì khi đối diện người phụ nữ chỉ cần nhìn vào cái đó của người đàn ông to bao nhiêu vậy là biết rồi”
“Ha ha Lãnh Mạch, sao anh không xuất bản sách luôn đi?”Ba mươi sáu kế cho tình yêu bắt đầu” từ thư viện và sổ tay phân tích tình yêu là anh viết phải không?” Tôi trêu anh.

Anh không quan tâm lắm, tìm một tư thế thoải mái, ôm chặt eo tôi rồi nói: “Ngủ đi, sau khi đi chơi ở tâng địa ngục thứ mười chín rôi chúng ta phải nhanh chóng cuộn ga trải giường lại, bám vào người em trước rồi hãng nói”
Chết thật! Sao lại có người đàn ông như vậy chứ?
Tôi phát cáu rồi vặn vẹo người vài lần, anh ôm tôi chặt quá, cũng không quan tâm tôi, cơn buồn ngủ cứ thế dân dần ập đến, lạ thật, rõ ràng anh đã tin tôi rồi, nhưng tôi vẫn nên đề cao cảnh giác, tuy răng tôi mê hơi ấm từ lồng ngực của anh, nhưng vấn thích khuỷu tay lực lưỡng của anh, được ôm trong cánh tay ấy, cảm nhận hơi ấm từ phía sau lưng, vô cùng an tâm, vô cùng…
Mâu thuần lãm đúng không? Rất mâu thuần đúng không nhỉ? Ngay cả bản thân tôi cũng đang mâu thuẫn, loạn hết cả lên…
Không biết đã ngủ bao lâu rồi mà tôi vẫn chưa tỉnh dậy, cơ thể run lẩy bẩy vài lần, vẫn còn mơ hồ nghe được Lãnh Mạch tạm thời về Minh giới.

Vậy chúng tôi phải làm sao, không nghe rõ lời ở sau lưng, sau đó liền nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo, Lãnh Mạch mở cửa, rồi nhẹ nhàng đóng lại vì để cho tôi ngủ.

chong-ma-cua-em-471-0.jpg
chong-ma-cua-em-471-1.jpg
Tôi đã từng nói, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ sợ hãi khi đối mặt với tình cảm, cũng chưa bao giờ trốn tránh lòng mình, nên nghiêm túc bàn bạc, rồi từ từ nói.

Kết quả tốt như bây giờ đây, anh cứ thế mà đi!
Tôi cảm thấy bực mình khi nhấc chiếc mền lên để xuống giường, ném quần áo và quần dài của mình xuống đất, lại nhớ đến vầng trán nhề nhại mồ hôi và hầu kết gợi cảm của anh đêm qua, cơ thể tôi không thể nhân nại nổi mà nóng bừng lên, vội vàng vứt bỏ ý nghĩ đó, không dám nhớ lại chuyện này nữa.


Vào nhà vệ sinh thì vừa đúng lúc Lục Quy từ trong bồn tắm đi ra, anh ta đã tự mình thu dọn xong hết rồi, nhìn tôi cười: “Cô Đồng, mấy người tối qua có dùng biện pháp an toàn không vậy, tôi có thể bắt mạch giúp cô một lần nữa, tôi lợi hại lắm, tuy thời gian rất ngắn, nhưng tôi vần có thể tra ra xem có thai hay không có, muốn thử không?
Dù tôi xấu hổ, nhưng vần cho Lục Quy xem một lần, Lục Quy nói lần này không có thai, cơ thể tôi còn lạnh, nên tôi lại uống viên thuốc Nê Hoàn của anh ta, xua tan khí hàn, Lục Quy nói về sau tốt nhất cứ 3 ngày uống một viên thuốc Nê Hoàn, cơ thể về cơ bản sẽ phục hồi trở lại, khoảng vài tháng là có thể sinh con rồi.

Chuyện này tôi thật sự không dám nghĩ tới, cứ nói tùy ý vài câu với Lục Quy rồi bảo anh ta ra ngoài.

Si Mị và Tống Thiên Ngân vẫn không ngừng gõ cửa ở bên ngoài, tôi vội vàng tự mình thu dọn hết, vết thương trên eo cũng coi như lành lặn, có thể chịu được sự dày vò tối qua của Lãnh Mạch, vậy nên tối qua Lãnh Mạch mới buông tha trong mê loạn, tôi bẻ lại cổ áo, giấu đi vết hôn trên cổ, rồi mới mở cửa.

“Đồ Ngốc nhà em, em là rùa à!”
“Này chị bé, bọn mình đi đánh nhau, không phải tản bộ mua sảm, cô đã trang điểm chưa? Sao chậm thế, chân đứng mỏi lắm rồi!”
Đồng ý là tôi thu dọn cũng đã muộn rồi, tôi lại thấy buồn nôn phía cuống lưỡi, cũng không phản bác lại bọn họ.

“Còn anh Lãnh Mạch nữa, sao chắng có động tính gì nhỉ, tôi gõ cửa phòng anh ấy nửa ngày rồi”
Tống Thiên Ngân thẳng thắn nói ra luôn.

Nhắc đến Lãnh Mạch tôi cảm cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, chỉ muốn đập đầu.

“Đồ Ngốc, em bị làm sao vậy, cổ bị đau à?” Sỉ Mị nheo mắt rồi véo căm tôi, tôi gạt ra, chạy ra xa vài bước, anh ta lại càng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chăm vào tôi: “Em không bình thường chút nào cả, Đồ Ngốc”
Lúc tôi đang không biết cái gì đúng sai, Diêm Vương bước vào trong sân: “Lãnh Mạch đại nhân nói rằng anh ta đã tới Minh giới rồi, lệnh cho bản vương đưa mấy người tới tâng địa ngục thứ hai mươi ba, mấy người ở đó đợi anh ta”
Cái gì đến thì cũng đã đến rồi, đúng lúc giải quyết sự cấp bách của tôi.


“Anh ta không cần đến nữa đâu, ai cần đợi anh ta” Si Mị cười chế giều, chuyển sự hoài nghi sang chỗ tôi.

Chúng tôi chuẩn bị lên đường, tôi vừa mới thấy Tống Thiên Ngân thay bộ quần áo, không những vậy còn có chút kinh ngạc: “Thiên Ngân thay quân áo kiểu gì vậy? Ngày hôm qua cậu mặc bộ này rồi mà?”
“Nói đến đây tôi rất nóng lòng!” Tống Thiên Ngân giận dữ dậm chân: “Hôm qua tôi đi đến bờ sông Vong Xuyên và nhìn thấy một cây có thể phát quang rất đẹp.

Tôi muốn lại gần để nhìn kỹ hơn quả trên cây, không ngờ ở đâu ra lại xuất hiện một đứa trẻ đã chết, còn đánh nhau với tôi, xé rách quần áo của tôi, tôi bất cẩn rơi xuống sông Vong xuyên.”
“Cái gì? Cậu đã rơi xuống sông Vong xuyên?”
Nghe nói sông Vong Xuyên có thể thiêu tận linh hồn con người! Tôi vội năm lấy vai anh ta, nhìn lên nhìn xuống: “Anh không sao chứ? Không có chút hồn phách nào biến thành não tàn chứ?”
“Có chị mới não tàn!” Tống Thiên Ngân xù lông đẩy tôi ra.

Thấy cậu ta thực sự không sao cả, tôi mới yên tâm, không khỏi giều cợt cậu ta: “Nhưng rốt cuộc là đứa nhỏ như thế nào vậy? Có thể đẩy anh xuống sông Vong Xuyên sao? Tống Thiên Ngân, cậu sợ hãi quá mà”
“Đâu có! Thủ đoạn thăng bé sử dụng rất kỳ lại Thăng bé có thể ẩn thân tàng hình, còn có thể chế tạo ra không gian mê hoặc, dù tôi có mở mắt ra cũng không tìm thấy thăng bé, nhưng lần sau gặp lại thăng bé tôi tuyệt đối sẽ không còn như bộ dang ngày hôm qua nữa!”
Đang nói chuyện, ngoài sân lại có người đi vào, Tống Thiên Ngân nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức tím tái: “Chính là thăng bé đó!”


Bình Luận (0)
Comment