Chồng Ma Của Em

Chương 486



Tôi bị dọa giật mình: “Tiểu Thiên Ngân, em làm gì thế?”
“Chị, em xin lỗi, là em có lỗi với chị, do em quá yếu mới có thể khiến chị bị thương, xin lỗi, xin lỗi chị, là em làm hại chị hấp hối, là em khiến chị bị nguy hiểm đến mạng sống… Nước mắt nước mũi Tống Thiên Ngân chảy ra, muốn thê thảm bao.

nhiêu có bấy nhiêu.

Tôi trợn mắt nói: “Tống Thiên Ngân, em có biết nói chuyện không? Chị hấp hối lúc nào, nguy hiểm đến mạng sống lúc nào vậy?”
Lục Quy ôm tôi đỡ dựa vào thân cây khô: “Em trai Thiên Ngân, chắc là bị dọa sợ lúc cô hộc máu”
“Chị nói Thiên Ngân à, em ấy…” Tôi cảm động không biết nói gì: “Hộc máu là vì chị buộc phải mở Hổng Hồng, bây giờ chị không có vấn đề gì nữa, chỉ là bị thương ngoài da thôi, có Lục Quy ở đây, còn sợ không tốt được sao?’“Nhưng mà, nhưng mà, chị vì em nên mới bị thương, em…”
Tống Thiên Ngân ngập ngừng nói.

Tôi thở dài: “Chúng ta cũng không phải đang chơi đùa, càng không phải đang luyện tập, trong chiến đấu chân chính đương nhiên có thể sẽ bị thương, ngay cả những người lớn như Tống Tử Thanh, Lãnh Mạch cũng thường xuyên bị thương, đừng nói đến chúng ta, chị em dặn đi dặn lại chị phải bảo vệ em an toàn.


Tình hình lúc đó, đổi lại là chị, em cũng chạy tới bảo vệ chị đúng không? Dù sao chị cứu em, chị chỉ bị thương ngoài da thôi, nếu như chị mà không cứu em, em xảy ra chuyện gì, cái nào nghiêm trọng hơn có lẽ em hiểu mà?
Huống chỉ, em cũng là em trai chị mà.”
Đại khái một câu cuối cùng của tôi”Em cũng là em trai chị” chạm đến điểm yếu của Tống Thiên Ngân, cậu khóc to hơn, nhào vào lòng tôi.

“Tiểu Thiên Ngân, em đè vào vết thương của chị!” Tôi hít một hơi lạnh.

Nước mắt của cậu vẫn đong đưa trong mắt, hơi dừng lại sau đó ôm lấy cổ tôi, nước mắt của cậu lăn dài xuống cổ tôi, lạnh lẽo và băng giá.

Cậu khóc giống như đứa bé, không phải, chính cậu là một đứa bé, tuy rằng vóc dáng cao lớn nhưng dù sao tâm trí vẫn còn hơi non nớt.

Nếu như đổi lại là tôi và Đồng Họa, Đồng Họa thấy tôi như vậy, có thể sẽ lại “đâm” một dao vào lông ngực của tôi!
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, trái tim cũng dịu lại.

Đây mới là người thân, tôi sẽ vì bảo vệ cậu mà hi sinh bản thân, cậu sẽ vì tôi bị thương mà khóc không dừng lại được, không phải như thế sao?
“Được rồi, em lớn như vậy rồi, đừng khóc” Tôi võ nhẹ vào lưng Tống Thiên Ngân giúp cậu bình tính, đồng thời duôi ngón tay phải ra lau nước mắt cho cậu: “Thật là, xấu hổ quá Tiểu Thiên Ngân”
Cậu sụt sịt mũi, cậu trai mười bảy tuổi ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho tôi vặn tai cậu, đập đầu cậu, còn đặc biệt ngoan ngoãn để cho tôi lau nước mắt cho cậu.

Tôi lại đặc biệt nhận ra, tôi là chị của cậu, sự thật cậu là em trai ấy, tôi cũng tình nguyện hy sinh mạng sống của mình để cố gắng hết sức bảo vệ người thân.

Loại cảm giác này, ngũ vị tạp trần.

Tôi không có ý định tiếp tục đi, quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ít nhất phải đợi Hồng Hồng ngủ say tỉnh lại.

Sau khi khóc xong, tâm trạng Tống Thiên Ngân bình tĩnh hơn rất nhiều, tôi cho cậu nghỉ ngơi nhưng cậu kiên quyết muốn gác đêm, cậu khoanh chân nghiêm túc ngồi cạnh tôi, mắt không chớp nhìn xung quanh, trên mặt thiếu niên còn vương chút trong sáng sạch sẽ đúng độ tuổi.


Tôi không lay chuyển được cậu, sau khi Lục Quy cho tôi uống thuốc, vết thương trên người tôi đã hoàn toàn không còn chảy máu, không thể không nói, năng lực chữa trị bệnh của Lục Quy lợi hại hơn so với Lưu Nguyệt và Hàn Vũ, sau đó Lục Quy lại trở vê đai lưng bên hông tôi, tôi dựa vào thân cây ngủ thiếp đi.

Không biết được bao lâu, tôi cảm nhận được tiếng thở dốc ở bên cạnh, lập tức mở mắt.

Xung quanh tôi và Tống Thiên Ngân, bị hai mươi con chó sói vây quanh.

Tống Thiên Ngân đứng trước mặt tôi, lấy ra hộ thuận sáu cánh sao “Tiểu Thiên Ngân, có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi nhón chân và phóng khỏi mặt đất, tay cầm Trảm Thi Kiếm.

“Không biết, ngay lúc đầu chỉ có một con, em muốn dọa nó để nó biết đường mà chạy đi, không nghĩ tới sau khi nó đi được một lúc thì quay lại dẫn theo một đàn sói qua đây!” Tống Thiên Ngân đưa lưng về phía tôi, nói: “Chị còn bị thương, những con sói này giao cho em là được rồi!”
Nếu như là sói bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng con ngươi của những con sói này lồi ra bên ngoài, bộ lông của chúng bị mục rữa, một số con có hàm răng nhọn trên đỉnh đầu, con thì ngón chân dài như răng cưa, vừa nhìn là biết không phải sói bình thường!
Bây sói không lập tức tấn công tôi và Tống Thiên Ngân, đại khái là nó sợ tia sáng trong sáu cánh sao hộ thuần của cậu.

Tôi tìm kiếm phương hướng để thoát, nhưng phía sau có một lối thoát rất nhỏ, ở đối diện ngay sau với cái cây tôi dựa vào, nhưng thi chạy cùng bầy sói thì…
Được rồi!
“Thiên Ngân, trước kia em từng triệu hoán Tì Hưu có cánh phải không? Nó có thể giúp chúng ta bay lên không?” Tôi hỏi Tống Thiên Ngân.

Cậu có khổ mà không thể nói, trả lời tôi: “Cánh trên lưng Tì Hưu, chỉ là vật trang trí…
Vậy bây giờ chỉ còn cách đánh cược, xem chúng tôi với chúng ai chạy nhanh hơn.

“Thiên Ngân, em hãy nghe cho kỹ, em dùng pháp thuật khiến cho đám sói này choáng mắt, choáng được bao lâu thì được, sau đó chúng ta thoát từ sau cây, hiểu chưa?” Tôi thì thâm với Tống Thiên Ngân.

Cậu gật đầu: “Được!”
“Chị đếm một hai ba, sau đó em khởi động pháp chú”
Tống Thiên Ngân tiếp tục gật đầu.


Tôi năm Trảm Thi Kiếm lùi lại gần cây, bây sói đã chuẩn bị di chuyển, mấy con sói bắt đầu thăm dò tấn công Tống Thiên Ngân trước, bị ánh sáng pháp thuật của cậu dọa lui.

Bây giờ Hồng Hồng còn chưa tỉnh lại, chỉ có thể chủ yếu dựa vào Tống Thiên Ngân, tôi chăm chú nhìn cậu ở sau lưng, mở miệng nói: “Một, hai, bat”
Tống Thiên Ngân ném một đạo ánh sáng mạnh, tôi hét: “Chạy!” Tống Thiên Ngân lộn nhào chạy, tôi chém đứt cây đại thụ, đại thụ đập vào hai con sói phía sau, sau đó tôi và Tống Thiên Ngân chạy ra khỏi vòng vây bầy sói.

Thời gian kéo dài hiệu quả của tia chớp không được lâu, rất nhanh tôi nghe được tiếng bầy sói đuổi theo ở phía sau, nếu cho tôi chiến đấu còn được, còn về chạy thoát tôi không am hiểu, rất nhanh thể lực không chống đỡ nổi, rơi lại phía sau Tống Thiên Ngân, cậu quay đầu lại nhìn thấy tôi, chạy trở về năm lấy tay của tôi: “Chị, em cống chị!”
“Đừng dại, em cõng chị rôi em chạy thế nào?”
“Em làm sao có thể để chị lại rồi chạy thoát một mình, như vậy em có còn là người không!”
Tống Thiên Ngân kêu to, kéo tôi: “Nhanh lên một chút, chị!” Giây phút này chúng tôi cũng không thể dây dưa, tôi không thể làm gì khác hơn là nhảy lên lưng cậu.

Tống Thiên Ngân cõng tôi lên, tiếp tục chạy vào sâu Ngạc Mộng Dao.

Nhưng ngay sau đó, bầy sói lại bao vây chúng tôi.

Phía trước có sói chặn đường, phía sau cũng có sói chặn lại, lần nữa tôi và Tống Thiên Ngân tiến lùi không xong.

Tống Thiên Ngân đứng ở chính giữa, tôi bảo cậu thả tôi xuống, sau khi buông tôi xuống, cậu không hề lãng phí thời gian niệm động pháp chú.

Tôi và cậu dựa lưng vào nhau, đối mặt với số lượng sói còn nhiêu hơn trước “Thiên Ngân, em có thể triệu hoán thức thân không?” Tôi lên tiếng hỏi cậu..


Bình Luận (0)
Comment