Chồng Ma Của Em

Chương 514



Chúng tôi đã liên hệ câu chuyện của Tống Tử Thanh với chuyến đi tới nhà họ Tống cũng không khó để tìm ra mục đích của Tống Lăng Phong.

‘Tống Lăng Phong muốn muốn tạo ra một thanh thần kiếm thứ hai có thể hủy thiên diệt địa, không những vậy còn cấu kết với Minh Vương Lạc Nhụ, việc muốn làm có lẽ cũng liên quan đến thanh thần kiếm, mà sở dĩ Tống Lăng Phong không đuổi cùng giết tận người nhà họ Tống mà dùng phân thân cố ý chạy tới cầu cứu chúng tôi chính là vì ông ta muốn chúng tôi đến nhà họ Tống rồi giết hại chúng tôi luôn cả thảy.

Nhưng có lẽ Tống Lăng Phong không ngờ tới tôi sẽ để Lưu Nguyệt đến nhà họ Tống để trị thương cho anh ấy trước, cũng không ngờ tôi sẽ tới nhà họ Tống với Lãnh Mạch và Sỉ Mị, cả Lãnh Mạch và Si Mị đều ở đó, Tống Lăng Phong không giết nổi tôi, ngược lại còn khiến kế hoạch thất bại trong gang tấc, vì vậy mới thiết kế ra chuyện cỏ hoàn hồn thoát khỏi mười chín tầng địa ngục như vậy, còn nhất định bắt tôi dẫn theo Tống Thiên Ngân, có lẽ cũng bởi vì Võ Thần của Tống Thiên Ngân khá vướng víu.

Tống Lăng Phong muốn chúng tôi chết ở mười chín tầng địa ngục, không cần mượn tay cậu ấy liền có thể diệt trừ hết tất cả những kẻ ngáng đường ông ta.

Người tính không băng trời tính, Tống Lăng Phong cho tới bây giờ có thể không ngờ tới muốn để Ác Ma vương giết chúng tôi, thế nhưng chúng tôi và Ác Ma vương đã trở thành bạn bè.

“Tên Tống Lăng Phong này còn muốn mượn tay tôi làm dao của ông ta!” Ác Ma vương rất khó chịu nói.


Tống Thiên Ngân nghe được sự thật, trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được, dựa vào thân cây, đồng tử mở to, Tống Lăng Phong thật sự quá tàn nhân, ngay cả đứa trẻ vô tội như Tống Thiên Ngân cũng phải liên lụy vào, thậm chí còn muốn giết người diệt khẩu, không chút để tâm tới tình cảm bao năm với nhà họ Tống, chỉ vì mục đích của bản thân mà muốn nhổ cỏ tận gốc nhà họ Tống.

Tôi yên lặng thở dài, thu lại ánh mắt cũng không đi khuyên nhủ Tống Thiên Ngân, bây giờ để Tống Thiên Ngân một mình suy ngẫm cũng chính là sự an ủi tốt nhất đối với cậu ấy.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Quay lại chủ đề chính, tôi hỏi Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh.

Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh chìm vào im lặng.

“Độc của Lãnh Mạch nên giải quyết thế nào?” Tôi lại vội hỏi.

Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh vân im lặng.

Tôi nôn nóng rồi, từ trên câu thang nhảy xuống, t†úm lấy tay áo của Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, trước đây không phải anh nói mọi chuyện đều có sắp xếp rồi sao? Anh có cách giải độc phải không? Không cần biết phương pháp đó khó đến đâu, chúng ta đều thử xem sao!”
Lãnh Mạch liếc nhìn tôi, ánh mắt đó vừa đau thương vừa không nỡ, rồi nhanh chóng tránh đi ánh mắt của tôi: “Điêu chúng ta cân xem xét bây giờ là Tống Lăng Phong sẽ làm gì tiếp theo, nếu Tống Tử Thanh đã nhìn thấu tất cả kế hoạch của ông ta, điều đó cũng có nghĩa là Tống Lăng Phong sẽ lựa chọn cách hành động khác.”
“Bây giờ mặc kệ chuyện này đi!” Tôi hét lên: “Việc cấp bách nhất bây giờ là giải độc trên người anh!
Lãnh Mạch không nói gì nữa.

Trái tim tôi chìm trong tuyệt vọng, độc của lãnh Mạch, độc của Lãnh Mạch…
“Bé con” Tống Tử Thanh mở miệng gọi tôi.

Tôi tưởng răng Tống Tử Thanh nghĩ ra cách gì hay, ngay lập tức kích động bổ nhào về phía Tống Tử Thanh: “Có phải độc của Lãnh Mạch có thể giải bằng phương pháp độc môn gì đó của các anh không?”
Tống Tử Thanh nhìn tôi, giống hệt vẻ mặt buồn bã của Lãnh Mạch vừa rồi!
Anh ấy nói: “Sở dĩ chất độc mà Minh Vương hạ vào Lãnh Mạch được gọi tà độc đệ nhất trên thế giới là vì chất độc này hoàn toàn không thể giải.


Trừ khi cô có thể ép Minh Vương tự mình mở miệng giải độc cho Lãnh Mạch”
Ép Minh Vương mở miệng giải độc… Ai có thể làm được? Cho dù mạnh mẽ đến mức có thể thúc ép được Minh Vương thì Minh Vương sẽ đồng ý sao? Với cái tính cách nguyện chết cũng không để người khác sống tốt của Minh Vương thì làm sao có thể đồng ý đượ!
c Vì vậy độc của Lãnh Mạch, vì vậy độc của Lãnh Mạch…
Tôi lùi ra phía sau, ngã ngồi xuống mặt đất: “Làm sao đây, làm sao đây…”
“Nhóc con.” Lãnh Mạch không nỡ nhìn tôi như vậy, giơ tay kéo tôi nhưng bàn tay của anh còn đang giữa không trung, thậm chí còn chưa kéo tôi dậy thì anh đã ngã xuống chỗ tôi.

“Lãnh Mạch, tôi vội nhảy dựng lên đỡ lấy anh, đỡ anh rồi cùng nhau ngã xuống mặt đất, đầu của Lãnh Mạch đập vào ngực tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống, trên áo của tôi có máu!
Tôi bị dọa đến hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Lãnh Mạch dậy: “Lãnh Mạch! Lãnh Mạch, đừng làm em sợi”
Lãnh Mạch gân như đã hôn mê, mũi không ngừng chảy máu, Lục Quy vội vàng chạy tới kiểm tra, tôi đỡ Lãnh Mạch năm trên mặt đất, cả người phát run, Tống Tử Thanh véo mặt an ủi tôi: “Đừng lo lắng, xem xét tình hình trước.”
Xem xét tình hình thế nào? Lãnh Mạch hôn mê rồi!
Còn chảy máu mũi! Việc này làm sao khiến tôi bình Tĩnh xem xét tình hình đượ!
c “Chất độc đã ngấm rất sâu và ăn mòn trái tim rồi, nếu không được giải độc nhanh chóng thì sau đó dù có giải được độc cũng sẽ rất nguy hiểm với trái tim.”
Lục Quy kiểm tra cho Lãnh Mạch xong rồi nói.

Chân tôi mêm nhữn ra gần như không thể đứng vững, Tống Tử Thanh đỡ lấy tôi rồi nói với Lục Quy: “Có cách nào tạm thời giảm bớt độc tố không?”
Lục Quy lắc đầu: “Không có.”
Không có…
Không có…
Không có…
Không có cách nào để giảm bớt độc tố, bây giờ chỉ có một con đường có thể đi, muốn cứu Lãnh Mạch, tôi chỉ có thể hy sinh tính mạng của mình!
“Bây giờ chúng ta liền tới Minh Giới!” Tôi kích động la lên.

“Đùa cái quỷ gì thế!” Tống Tử Thanh măng tôi: “Cô đến Minh Giới để cho Minh Vương giết cô, chờ khi Lãnh Mạch tỉnh lại, cô nghĩ anh ấy sẽ làm gì?

Sau khi Lãnh Mạch tỉnh dậy…
Anh ấy sẽ làm gì nếu tôi biết rằng tôi đã chết…
Tôi lại nhớ tới những điều Lãnh Mạch đã nói trước đây, nếu tôi chết, anh ấy cũng sẽ không sống tạm, vậy thì chúng tôi chẳng phải sẽ cùng nhau chết, cùng nhau chết…
“Không biết tôi có thể giúp đỡ được gì cho mọi người không?” Chính vào lúc này, đột nhiên Ác Ma vương mở miệng.

Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía Ác Ma vương, tôi càng kích động hơn: “Ác Ma vương, ông có biện pháp gì sao?”
“Chưa nói tới biện pháp, cũng chưa nói tới có thể giúp mọi người được không” Quỷ Vương rất bình tĩnh nói: “Nhưng tôi đã sống trong địa ngục này hơn hàng vạn năm rồi, cũng là lão quái vật bất tử hàng vạn năm, trong máu có chất mà mọi người gọi là chất kháng sinh, có thể giải một số loại độc, nhưng tôi không biết liệu có thể giải được loại tà độc trong cơ thể của chàng trai này hay không?”
Chất kháng sinh? Máu giải độc?
Tôi còn chưa lý giải được quan niệm này có ý nghĩa gì thì Lục Quy đã lập tức nói: “Có thể thử xem! Máu của Ác Ma vương vạn năm rất có khả năng có thể giải độc!”
Có thể giải độ!
c“Thật sao Lục Quy?” Tôi bật dậy.

“Dù sao thì cũng có thể thử” Lục Quy gật đầu.

“Quá tốt rồi!” Cuối cùng cũng mở ra một tia hy vọng trong tuyệt vọng, tôi lau nước mắt đi, bước nhanh tới trước mặt Ác Ma vương rồi quỳ xuống nói với ông ấy: “Ác Ma vương, cầu xin ông dùng máu của ông cứu lấy Lãnh Mạch! Ông muốn tôi làm gì cũng được! Làm bất cứ chuyện gì tôi cũng bằng lòng! Chỉ cần cứu lấy Lãnh Mạch!”
“Cô nhóc…” Tống Tử Thanh gọi tôi băng một giọng điệu phức tạp từ phía sau: “Cô… thích anh ấy như vậy sao?”
Thích anh ấy như vậy sao?
Tôi đâu chỉ là thích anh ấy?
Tôi yêu anh đến mức có thể chết vì anh “Cô gái nhỏ, cô cứu cục cưng của tôi, tôi nợ cô một ân tình, nếu máu của tôi có thể cứu bạn trai của cô, cần bao nhiêu cũng được.”.


Bình Luận (0)
Comment