Chồng Ma Của Em

Chương 517



Sau khi độc của Lãnh Mạch được giải xong, tương đương với việc mười phần năng lực đã hoàn toàn phục hồi.

Chúng tôi đi thẳng từ tâng địa ngục thứ mười tám đến tầng địa ngục thứ nhất.

Cả quãng đường vô cùng thuận lợi.

Nhưng Lãnh Mạch lại bảo chúng tôi đợi chút.

“Sao vậy?” Tôi hỏi anh.

“Đợi tiểu đội của anh” Lãnh Mạch nhìn về một hướng xa xa.

Tiểu đội dưới trướng của Lãnh Mạch…
Nói ra thì, từ khi quen biết Lãnh Mạch đến giờ, ngoại trừ vô tình gặp được gã sẹo đó cùng với binh lính bên ngoài Minh Giới của Minh Vương ra, tôi còn chưa biết thành viên quân đội của Lãnh Mạch trông như thế nào.

Có thể đi cùng với Lãnh Mạch, chắc chắn người nào cũng rất giỏi giang nhỉ.

Đợi được một lúc, ở phía xa xuất hiện một lớp sương mù, lớp sương đó bay về phía chúng tôi.

Lãnh Mạch chắp tay, đứng ra trước mặt tôi.


Hơi sương đang bay đến trước mặt anh thì dừng lại.

Sương tản đi, phía sau lớp sương mù đó lục tục xuất hiện khoảng mười hai người.

Mười hai người này đều mặc đồ đen, mang mặt nạ hình đầu lâu, trên lưng môi người đều đeo hai cây đao to vô cùng sắc bén.

Thấy Lãnh Mạch, bọn họ đồng loạt quỳ một chân xuống, cùng hô lên: “Tiểu đội Hoàng Tuyền bái kiến Vương”
“Đứng lên đi” Lãnh Mạch mặt không biểu cảm, lãnh đạm nói.

Cả nhóm người đứng dậy, tầm mắt nhìn về phía tôi, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân.

“Bọn họ đều là người phe ta, sau này trong quá trình hành động, nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt”
Lãnh Mạch lại lên tiếng.

“Dạ” Mười hai người đó đáp.

Đây là binh sĩ của Lãnh Mạch à? Họ không hề mặc áo giáp mang vũ khí như binh lính của Minh Vương.

Nhưng trên người của họ lại mang một khí chất lạnh lẽo tiêu điều.

“Đây là nhóm chủ chốt của Lãnh Mạch đó.” Tống Tử Thanh đi đến bên cạnh rồi nói với tôi: “Đừng thấy bọn họ ăn mặc mỏng manh, bọn họ mà phối hợp với nhau thì thực lực rất mạnh Ngay cả Tống Tử Thanh cũng nói bọn họ mạnh.

Xem ra mười hai người này chắc chăn là có tuyệt chiêu “Người đến đủ cả rồi, chúng ta đi thôi” Lãnh Mạch quay người, dân đầu đi về phía truyền tống trận.

Tôi vội vàng đi theo, Tống Tử Thanh lại túm lấy tôi, kéo tôi về phía sau.

“Sao vậy?” Tôi nhìn anh ấy đầy khó hiểu.

Sắc mặt của Tống Tử Thanh rất khó coi: “Sau khi em vì anh ta mà khóc đến chết đi sống lại hai lần, anh ta liên trở nên đắc ý vênh váo đến quên luôn trời đất, lại bắt đầu ra oai, sao em lại phải nghe lời anh ta như: vậy chứ?”
“Hả” Trên đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng: “Lãnh Mạch không ra oai mà?”
“Như vậy mà còn không phải ra oai à?” Tống Tử Thanh ra sức gõ đầu tôi: “Tiểu đội Hoàng Tuyền cũng coi là binh sĩ thân cận nhất của Lãnh Mạch rồi, vừa nấy anh ta giới thiệu em như thế nào? Ngăn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, cái này coi là gì chứ? Em đối xử hết lòng hết dạ với anh ta, vậy mà anh ta không cho.

em lấy một danh phận.

Cho dù bây giờ hai người chưa kết hôn, nhưng chí ít cũng phải nói một tiếng với thành viên của anh ta rằng em là bạn gái anh ta chứ.

Trước mặt thuộc hạ của mình, anh ta lại bắt đầu đối xử lạnh nhạt với em.

Loại đàn ông này, từ chỉ tiết nhỏ là có thể nhìn ra, anh ta không hề đặt em ở trong lòng mình”
Sao Tống Tử Thanh còn nghĩ nhiều hơn cả tôi vậy chứ? Tôi thì lại chẳng thấy sao cả, dù sao Lãnh Mạch cũng là Vương.

Vương thì phải có uy nghiêm của Vương mới có thể khiến quân đội tín phục, mới có thể ra lệnh cho quân đội.

Tuy răng vừa rồi anh giới thiệu tôi rất qua loa, nhưng cũng đâu có nghiêm trọng như Tống Tử Thanh nói.


“Nhóc con, qua đây” Lãnh Mạch từ trong truyền tống trận gọi tôi ra.

“Không được đi” Tống Tử Thanh kéo tôi.

Một bên là anh trai ruột, một bên là người đàn ông của mình, tôi lại bị chăn ở giữa nữa rồi.

“Vương” Một thành viên trong tiểu đội Hoàng Tuyền đang đứng trong truyền tống trận hỏi Lãnh Mạch: “Có cần chúng thuộc hạ cưỡng chế bọn họ qua đây không?”
“Ha, anh cưỡng chế thử xem?” Tống Tử Thanh cười lạnh Lãnh Mạch quăng một cái nhìn vô cùng coi thường cho tên thuộc hạ đó: “Một người là người phụ nữ của tôi, một người là anh trai ruột của cô ấy, cậu muốn cưỡng chế bọn họ?”
Tôi và Tống Tử Thanh cùng ngẩn người ra.

Lãnh Mạch nói với thuộc hạ rồi, nói với thuộc hạ của anh ấy, tôi là người phụ nữ của anh ấy.

Tên thuộc hạ đó lập tức cúi đầu: lôi, thuộc hạ không biết cô ấy là…
Xin Vương thứ Lãnh Mạch không để ý đến anh ta, thúc giục tôi lần nữa: “Muốn anh đến vác em qua hả?”
Tống Tử Thanh buông tôi ra.

Tôi nhìn Tống Tử Thanh, anh ấy híp mắt, vẻ mặt phức tạp, vài giây sau mới lên tiếng: “Đi thôi”
Tôi bật cười, cùng Tống Tử Thanh đi về phía của Lãnh Mạch.

Với Lãnh Mạch mà nói, có lế trước đó anh giới thiệu qua loa là vì trong lòng anh, tôi ở đây thì chính là người phụ nữ của anh rồi, không cân nói gì hơn.

Ánh sáng của truyền tống trận lóe lên, chúng tôi rời khỏi tâng địa ngục thứ nhất.

Vừa mới được đưa đến địa phủ, truyền tống trận còn chưa lui đi thì đã có một thanh đao chém về phía chúng tôi Một người trong tiểu đội Hoàng Tuyền chặn cây đao đó lại, đồng thời đánh ngược nó ra xa.

Ánh sáng của truyền tống trận tản đi hết, chúng tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của địa phủ lúc này.

Trong địa phủ đang có một loạt người mang mặt nạ giống nhau, chỉ có điều mặt nạ của những người này có nhiều loại hoa văn trông rất loạn xạ, không thống nhất mang một mặt nạ đầu lâu như tiểu đội Hoàng Tuyền.

Thấy chúng tôi xuất hiện, đám người xung quanh liền tấn công về phía chúng tôi Trong nháy mắt, Tiểu đội Hoàng Tuyên liên vọt ra ben ngoài Thậm chí không cần đến chúng tôi ra tay, tiểu đội Hoàng Tuyền không hổ là nhóm chủ chốt của Lãnh Mạch, bọn họ ghép bốn người thánh một nhóm, bao.

quanh lấy chúng tôi và Lãnh Mạch, chiến đấu cùng nhóm người đeo mặt nạ kia “Cẩn thận một chút” Tống Tử Thanh đột nhiên lên tiếng: “Đám người này trước đây từng đánh nhau với chúng ta ở nhà họ Tống.

Những người mang mặt nạ này năng lực cũng không cao lăm, nhưng những người mang dị năng đeo mặt nạ tỏa không khí màu tím đó, nhất định phải cẩn thận với bọn họ”
Không ngờ những người này vậy mà lại tấn công người nhà họ Tống.

Địa phủ bị phá nát tanh bành, những người ở phía bên ngoài vòng bảo vệ đều tấn công về phía chúng tôi.

Lãnh Mạch mất kiên nhãn, vung tay lên, một loạt những người đeo mặt nạ đang xông về phía chúng tôi đều bị đông cứng lại.

Lãnh Mạch lại siết tay một cái, thân thể đám người đó liên vỡ thành từng mảnh.


“Chúng ta đến Diêm Vương điện.” Lãnh Mạch từ trong đám người này đi ra, lên tiếng.

Chúng tôi theo sau Lãnh Mạch, đi về phía Diêm Vương điện.

Dọc đường đi đâu đâu cũng có vết tích đánh nhau, thậm chí còn có quân áo của quỷ sai bị ném trên mặt đất.

Có quỷ sai bị chết rồi? Một số sai dịch, cô hồn dã quỷ bình thường cũng đã chết.

Phía trước có mấy cây cột lớn trong đại điện của địa phủ bị sập, đại điện cũng xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất.

Cả đường đi đều có rất nhiều người đeo mặt nạ đến tấn công chúng tôi, đều bị Lãnh Mạch đánh bay hết.

Đến giờ vân không thấy đám người đeo mặt nạ tỏa không khí màu tím khá là mạnh mà Tống Tử Thanh nói đâu.

Tôi không khỏi lo lắng cho Thúy Hoa và Đồng Sênh.

Diêm Vương điện đã ở ngay trước mắt.

Lãnh Mạch bỗng nhiên dừng lại.

Tôi thò đầu ra bên cạnh anh.

Trước mặt chúng tôi có năm người đeo mặt nạ tỏa không khí màu tím, đang chặn đường chúng tôi.

Đồng thời, chúng tôi cũng bị những người đeo mặt nạ khác bao vây kín.

Cửa Diêm Vương điện đóng chặt, còn có ít nhất khoảng năm người đeo mặt nạ tỏa không khí màu tím đang dùng đủ loại dị năng để phá cửa, trên cửa còn có một lớp bảo vệ trong suốt đang che phủ, chắc là do Diêm Vương và các yêu ma làm ra.

Nhưng lớp bảo vệ đó đã có phần bị hủy hoại, không bao lâu nữa thì sẽ bị phá hủy.

“Lãnh Mạch” Tôi sốt ruột gọi tên anh từ phía sau.

Lãnh Mạch không quay đầu lại, hơi nghiêng đầu với tôi, sau đó vung tay lên.

Tiểu đội Hoàng Tuyên xông lên phía năm người đeo mặt nạ có không khí màu tím kia..


Bình Luận (0)
Comment