Chồng Ma Của Em

Chương 525



Ở trong mắt đa số mọi người, Lãnh Mạch là một con dã thú chỉ biết nghĩ cho mỗi mình mình, bất chấp tất cả để đạt được mục đích.

Lãnh Mạch nhìn xa trông rộng nên đã lên kế hoạch lập nhà bạt của quân đội, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đều không thể quấy rây đến được người của anh.

Có lẽ từ trước tới giờ không có ai từng nhìn thấy Lãnh Mạch lạnh lẽo như vậy, ánh mắt anh lạnh như băng, lông mày sắc bén.

Anh không lựa chọn điều kiện sách lược tốt nhất mà tự đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm, đặt cả thế giới vào trong hoàn cảnh đó, cứ thế lựa chọn con đường nguy hiểm nhất theo ý mình, cũng chỉ vì một câu nói duy nhất như vậy.

Tôi nhất định phải cứu anh ấy.

Khoảnh khắc này, ký ức của tôi gần như đột nhiên quay về Minh Giới của ngày hôm đó.

Tất cả mọi người đều khuyên cản tôi đừng kích động, biết rõ phương hướng trước mắt là khi đối mặt với Minh Vương Lạc Nhu, họ không thể đánh lại nổi cô ta được, biết rõ là xuống Minh Giới thì khả năng chết là rất cao, nhưng tôi vẫn tới Minh Giới, chỉ vì để cứu Lãnh Mạch và Cẩu Đản.

Lãnh Mạch của ngày hôm nay và tôi của ngày hôm đó không phải đều giống nhau hay sao?

Chúng tôi không quan tâm tới thế giới sẽ đi về hướng diệt vong hay bị hủy diệt, cũng không quan tâm tới sống chết của những người xa lạ trên đường đi, nhưng anh em bạn bè có ai thì nhất định sẽ đi, bất kể phía trước sẽ phải đối mặt với điều gì.

Tôi đột nhiên quay sang nhìn Lãnh Mạch và Cẩu Đan đang lạnh lùng nhìn nhau.

Với Lãnh Mạch mà nói, Cẩu Đản chính là người đi đường xa lạ nào đó.

Chỉ là tôi của khi đó đã đau đớn đến tột độ, lý trí không còn chút nào nữa.

“Lãnh Mạch, anh đúng là điên rồi, bây giờ không phải anh còn chưa biết địa thế rốt cuộc như nào hay không?” Tân Tiểu cũng tỏ ra lo lảng, nói với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch đã đưa ra quyết định rồi, vậy nên anh sẽ không thay đổi đâu.

Anh chỉ nhàn nhạt nói với Tân Tiểu: “Cô đưa người của cô ở lại đây nghỉ ngơi đi, không cân lo lắng bá vương ma quỷ gì đâu, chúng tôi đi tới Minh Giới.”
Tân Tiểu lắc đầu, thấp giọng nói mấy câu: “Không cứu được nữa rôi”
Đi tới Minh Giới nhất định sẽ rất nguy hiểm, tôi nói với Tống Thiên Ngân: “Thiên Ngân, không thì anh cũng ở lại đây đi, đợi tin tức của chúng tôi.”
“Tôi cũng phải đi, tôi phải đi để tận mắt nhìn thấy ông nội ở bên cạnh Minh Vương!” Tống Thiên Ngân cũng kiên quyết không chịu.

Nhìn dáng vẻ không thể khuyên nổi của anh ấy, tôi chỉ đành đồng ý.

Rùa xanh vì đợi sau khi mấy người Tân Tiểu làm xong việc điều trị thì đã quay về bên cạnh tôi: “Cô Đồng này, tôi cũng phải đi cùng với cô đoạn đường phía trước.”
Tôi nhìn rùa xanh, mấy giây sau gật đầu: “Được”
Rùa xanh biến lại thành thắt lưng, quay về bên cạnh tôi.

Lãnh Mạch đứng ở phía trước, sắp xếp mấy nhóm Hoàng Tuyên đi vào Minh Giới, sau đó sẽ truyền tin tức với Hàn Vũ, xong xuôi mọi chuyện, anh quay đầu nhìn lại, vừa hay tôi cũng đang nhìn anh, tâm mắt chúng tôi đối diện với nhau, ánh mắt anh rất nông đậm, anh gọi tôi: “Qua đây.”
Tôi rất nghe lời đi qua đó, tôi đứng trước mặt anh, ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn anh.

“Lân này đi tới Minh Giới sẽ rất nguy hiểm, nhưng anh vân đưa em đi cùng, em sẽ không trách anh chứ?” Anh nhìn tôi từ trên cao xuống.

Tôi ngây người một lúc, sau đó bật cười: “Sẽ trách anh đấy”
Khuôn mặt anh trầm lại.


Tôi lại nói đùa lần nữa: “Ông chủ Lãnh Mạch này, đuổi theo anh tới Minh Giới có lương thì có thể lấy không? Nếu như có thể thì em sẽ không trách anh nữa đâu”
Lúc này anh mới biết mình bị tôi lừa rồi, anh đưa tay ra véo mặt tôi: “Người phụ nữ chết tiệt này, em dám đùa tôi, tôi sẽ trị em cho ra trò.”
Tôi nở nụ cười, cứ cười mãi không thôi, cười tới nỗi không thở nổi.

Tính mạng Dạ Minh đang gặp nguy hiểm, mà Lạc Nhu lại rất mạnh, Tống Kiệt Phong đứng ở chỗ Lạc Nhu lại là ông nội ruột của tôi, người nhà họ ‘Tống cộng thêm Lưu Nguyệt nữa, họ rốt cuộc đã bị trói ở nơi nào? Rốt cuộc Hồng Hồng đang che giấu bí mật gì? Nhiều việc đến như thế, tôi nên đi giải quyết cái nào trước đây?
“Đừng lo lắng.” Lãnh Mạch nhìn thấu được tâm trạng của tôi, sau khi kéo tôi ôm vào trong lòng anh, để đầu tôi dựa vào lông ngực anh: “Dạ Minh sẽ được cứu ra thôi, Lạc Nhu sẽ bị đánh bại, Tống Kiệt Phong sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, người nhà họ Tống và Lưu Nguyệt sẽ bình an vô sự, tất cả hoài nghi sẽ theo khói mây mà được giải quyết hết, bởi vì có anh ở đây, em cứ yên tâm dựa vào anh.”
Bởi vì có anh ở đây…
Nhịp đập trái tim mạnh mẽ của người đàn ông truyền vào tai tôi qua lồng ngực, tôi nhắm mắt lại, ôm lấy eo anh ấy.

Đúng vậy, bởi vì có Lãnh Mạch ở đây, vậy nên tôi tin mọi thứ nhất đính sẽ thay đổi.

Sau khi ở lại tâng thứ mười chín của địa ngục một lần, dựa theo kế hoạch của Lãnh Mạch đã tính trước đó, Tân Tiểu đợi mấy người ở tâng Tư pháp rồi họ sẽ đợi ở tâng mười chín của địa ngục.

Nhóm còn lại đi vào Minh Giới chính là nhóm Lãnh Mạch, họ sẽ đi tìm Lạc Nhu, hẹn gặp nhau tại cửa lề của Phó Hồng.

Tôi, Si Mị, Tống Tử Thanh, Tống Thiên Ngân sẽ đi vào nhà của dì Đa Đa ở Minh Giới.

Lãnh Mạch ở đó đã sắp xếp ổn thoải người để tiếp ứng cho chúng tôi rồi, anh ấy nhất định phải đi vào Vương điện để tìm Dạ Minh.

Nếu như có thể đánh lừa được Minh Vương thì đó chính là con đường lui tốt nhất, nhưng nếu không thể thì chúng tôi cũng sẽ trong ngoài phối hợp, đánh ra bằng được con đường thoát thì thôi.

Đây thật sự là con đường không có lối thoát mà.

Nhưng vì để cứu Dạ Minh, chúng tôi chỉ có thể đi con đường này.

Trước khi đi vào Minh Giới, Lãnh Mạch hỏi bụng tôi có còn đau nữa hay không, tôi đang đến kỳ đúng vào ngày thứ ba, thật ra thời điểm này bụng tôi rất đau, cũng chẳng có bao nhiêu sức lực cả, nhưng thời gian không cho phép tôi có thể nhàn nhã dừng lại nghỉ ngơi, vậy nên tôi đã nói với nah ấy: “Em không sao, khi đến kỳ thì bụng chỉ đau vào ngày đầu tiên mà thôi.”
Dù sao Lãnh Mạch cũng là đàn ông, anh không quá hiểu về những chuyện phụ nữ này, thế nên anh càng tin tôi hơn, chỉ là anh kêu tôi đi vào Minh Giới nhất định phải cẩn thận, không được phô trương thanh thế.

“Anh đúng là dài dòng mà, rốt cuộc có định đi vào Minh Giới hay không đấy?” Sỉ Mị cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.


Tống Tử Thanh cũng nhìn mà khó chịu: “Bên cạnh con bé có tôi và Si Mị bảo vệ rồi, anh còn lo lắng điều gì nữa?”
Sỉ Mị và Tống Tử Thanh đột nhiên trở thành đồng bọn, điều này đủ để khiến người khác kinh ngạc, tôi đến cạn lời, lắc đâu ngao ngán.

Lãnh Mạch bắt đầu mở Minh Giới ra, vào truyền tống trận.

Lần trời trước khi rời khỏi Minh Giới, tôi đã nói không muốn tới đây thêm lân nào nữa, không ngờ vần không thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, tôi vân phải đến lại nơi này.

Chúng tôi xuất hiện ở một góc nào đó bên trong Minh Thành của Minh Giới.

Nơi này tạm thời không có binh linh, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi truyền tống trận.

Vương Thành bị giới nghiêm lại, trong ngoài đều là binh lính mặc áo giáp vàng, binh lính của Minh Vương Lạc Nhu, thường dân trong Vương Thành cũng đều bị cấm đi lại hết.

Mặc dù họ vẫn có thể tự do hoạt động như cũ, nhưng đa số người dân đều lựa chọn trốn trong nhà, Vương thành nhộn nhịp, hào hoa của ngày trước nay đã bị quân đội chiếm đóng, giới nghiêm lại.

Lãnh Mạch rất quen với Vương thành, anh ấy đưa chúng tôi đi vòng vòng mấy con đường, nhà của dì Đa Đa có mấy nhóm binh lính đi tuần tra, mấy người chúng tôi tập trung đi thì quá lộ liều, Lãnh Mạch kêu Tống Tử Thanh đưa Tống Thiên Ngân đi ào từ một hướng khác, Si Mị rất mạnh nên có thể tự mình đi từ nơi thứ hai vào, Lãnh Mạch đưa tôi đi vào từ bên này, chúng tôi chia thành ba nhóm.

Tôi và Lãnh Mạch tạm thời ẩn náu trong bóng tối trước, nhìn thấy Tống Tử Thanh, Tống Thiên Ngân nhảy từ cửa sổ tầng hai đi vào nhà dì Đa Đa rồi, sau đó lại có một bóng đen đi vào nữa, chúng tôi liền biết Sỉ Mị cũng đi vào đó rồi.

Khi sắp đến lượt tôi và Lãnh Mạch thì binh lính đi tuần tra cũng vừa tới, tôi và Lãnh Mạch lại chỉ đành trốn lại chỗ cũ, đợi đến khi binh lính đi tuần tra rời khỏi, Lãnh Mạch mới ôm tôi vào trong lòng, đưa tôi nhanh chóng đi về phía nhà dì Đa Đa.

Cửa nhà dì Đa Đa đã hiện ra trước mắt chúng tôi rồi, cơ thể Lãnh Mạch đột nhiên cứng đờ lại, bước chân cũng dừng lại.

Tôi đang thắc mắc định hỏi anh xảy ra chuyện gì, thì ở phía sau chúng tôi truyên tới một giọng nói: “Lãnh Mạch, anh quay về rồi đấy à, quay về rồi sao không tới tìm tôi luôn, ở trong thành đi vòng linh tinh làm gì?”.


Bình Luận (0)
Comment