Chồng Ma Của Em

Chương 559



Lãnh Mạch bật cười: “Không hổ là ma quỷ từng trải trên chiến trường.

Nếu phân tán theo cách này, sẽ không đề dàng bị đối phương một lân hạ gục, và siêu năng sư sẽ không trở thành mục tiêu quan trọng của lính bản tỉa.

Tuy nhiên, sức chiến đấu sau khi phân tán cũng sẽ phân tán ra, em mới để cho mười binh sĩ và một dị năng sư thành một đội nhỏ, như vậy giữa các dị năng sư có thể liên hệ với nhau, mới có thể bù đắp khiếm khuyết này, đúng không”
Tôi mở miệng cười với Lãnh Mạch: “Vương, anh cứ chờ đi em sẽ diệt sạch bọn mai phục này rồi tiến vào”
Đây là phương pháp mà Sỉ Mị đã giao cho tôi trước khi rời đi, dù sao anh ta cũng là một vị chỉ huy vĩ đại trên chiến trường ngàn năm trước, và bây giờ vừa hay có thể dùng nó để mượn hoa hiến phật.

Nói xong, tôi cưỡi một con ngựa trắng từ từ vào núi Xà Hình.

Tống Thiên Ngân tiến lên đi theo, ở ngay phía sau tôi, tôi đặc biệt xếp Đường Khinh và Tống Thiên Ngân đi cùng nhau, ít nhất kinh nghiệm của Đường Khinh cũng hơn Tống Thiên Ngân rất nhiều, cũng có thể bảo vệ Tống Thiên Ngân.

Theo phương pháp của tôi, đội quân lớn tạo thành các nhóm mười người theo đội hình dây chuyền, và đi vào phía sau tôi.

Trước khi đi, tôi nghe thấy Lãnh Mạch gọi tiểu đội Hoàng Tuyền tới và để tiểu đội Hoàng Tuyền đi theo tôi.

Trong lòng tôi có chút ấm áp.


Dục Nghiêu Thành hỏi Lãnh Mạch: “Vương, không cần thuộc hạ đi hỗ trợ cô ấy sao? Cô ấy chỉ lấy tám trăm binh lính, sợ răng sẽ không đấu được mất.

“Không cần, sức mạnh của cô ấy mạnh hơn tất cả những gì chúng tôi dự liệu, sắp có thể chuẩn bị cho quân đội tiến về phía trước rồi” Lãnh Mạch trả lời.

Dục Nghiêu Thành lại nói: “Thế nhưng Vương, cô ấy còn chưa vào.

Chúng ta phải cùng theo vào sao?”
“Thời gian cũng gần được rồi.

Cô ấy có lẽ đã sắp gặp quân địch, cũng gần như đã giải quyết xong quan địch rồi, hạ lệnh để quân đội sẵn sàng lên đường.”
Sau khi im lặng một lúc, Dư Dục Nghiêu Thành nói: “Vâng!”
Lãnh Mạch tin tôi như vậy, tôi sẽ không để anh mất mặt!
Tôi dân quân vào núi Xà Hình, không còn nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau nữa.

Tôi cưỡi một con ngựa trảng đi đầu quân đội, sau khi tiến vào núi Xà Hình, tôi thấy rằng núi Xà Hình vô cùng yên tĩnh, và cây cối xung quanh quá khác thường.

Hồng Hồng trong lòng nói: “Đồng Đồng, có vấn đề”
“Tôi biết” Tôi nheo mắt và nhìn xung quanh.

Đường Khinh từ phía sau cưỡi ngựa lên, nói với tôi: “Đại Soái, sự im lặng này có vẻ… hơi kỳ lạ”
Tôi dứt khoát sáp nhập với Hồng Hồng, mắt trái đỏ lên, sau khi hai mắt chuyển sang màu đỏ có thể nhìn thấy mọi thứ, tôi thì thào nói: “Xung quanh đống cỏ khô đều là binh lính”
“A?!” Đường Khinh sửng sốt: “Đại Soái, muốn tấn công sao?”
“Không phải” Tôi đưa tay ngăn cản: “Duy trì nguyên trạng, anh truyền lệnh xuống, để cho binh lính đừng hoảng sợ, đợi mệnh lệnh của tôi.”
Đường Khinh nhìn tôi: “Vâng!”
Vì họ đã chọn theo tôi nên họ không còn thắc mắc với bất kỳ quyết định nào của tôi nữa, tôi vần khác là xúc động.

Hành quân đi được nửa đường, mặt đất đột nhiên sụt lún, tôi cùng nửa binh lính ở đâu suýt nữa rơi xuống hổ, cùng với tiếng hô” Lên!”, Quân lính ẩn trong bụi cỏ cuối cùng cũng động đậy, lũ lượt đổ ra ngoài.

“Tiêu diệt quân đội của Chí Tôn Vương!” Tên cầm đầu hét lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng: “Một cô gái nhỏ bé có thể trở thành đại soái của Chí Tôn Vương, còn dám đứng đầu, tôi nhìn có vẻ như dưới trướng của Chí Tôn Vương hình như hết người rồi!
Rơi vào hố độc của chúng ta, thì đừng có mơ được bước ra, hahahal”
Những người này thật là ngây thơ, có Hồng Hồng ở đây, tôi làm sao lại có thể rơi xuống hố độc nếu đỏ?
Một dư ảnh lướt qua binh lính của Minh Vươnng.


Khi họ ngẩng đầu lên lần nữa, tôi đã ở trên không trung, và thanh kiếm trảm thi trở nên to lớn, tôi niệm thần chú ngự kiếm của nhà họ Tống, kiếm trảm thi liên đột nhiên chém xuống chỗ đám binh dĩ kia, chém chết một đám người.

“Chị, chị không sao chứ?” Tống Thiên Ngân hét đến chõ tôi đang đứng ở bên kia hố.

“Không sao đâu” Tôi ngã xuống đất, cùng lúc binh lính rơi xuống hố độc, tôi đã triệu hồi Lục Quy rồi, có rùa xanh ở đó thì độc tố cũng không phải vấn đề gì, một vài binh sĩ cũng có bản lĩnh, lần lượt từ trong hố độc trèo ra ngoài.

“Làm sao có thể! Làm sao cô ra khỏi hố độc được! Cô không phải trúng độc rồi sao?!” Binh lính của đối phương kinh ngạc nói.

Không muốn giải thích nhiều, tôi lao đến chỗ bọn họ.

Đường Khinh và Đường Dịch ở đẳng sau đi theo tôi và cùng nhau chiến đấu với binh lính của đối phương.

Tống Thiên Ngân là một pháp sư, cậu ta ở phía sau niệm thần chú của nhà họ Tống, bắt đầu trận chiến.

Binh khí gặp nhau.

Đây là một cuộc chiến thực sự chứ không phải trò đùa trẻ con.

Cả tôi và Tống Thiên Ngân đều không giết nhiều người.

Tôi vần ổn, giết một hai tên.

Tống Thiên Ngân trước nay chỉ giết ma và quái vật.

Trên chiến trường này, có những người sống sờ sờ, những người giống như chúng tôi.

Nhưng nếu không giết đối phương, đối phương sẽ giết mình, ngay cả Tống Thiên Ngân cũng hiểu được sự thật này nên không hề thương xót, để không cản trở toàn quân, cậu ấy đã niệm một câu thần chú có tính công kích mạnh nhất, pháp chú nhà họ Tống không chỉ có uy lực diệt ma mà còn có thể giết người, cũng có không ít quân địch chết dưới tay Tống Thiên Ngân.

Tôi rút thanh kiếm trảm thi ra khỏi cơ thể của một người lính trước mặt mình, và nhìn lại Tống Thiên Ngân đang đóng một vai trò rất to lớn dưới sự bảo vệ của người lính mặc giáp đỏ của tôi.

Không có gì ngạc nhiên khi Si Mị và Lãnh Mạch nói với tôi rằng, nếu như vừa phát hiện dị năng sư của đối phương, nhất định phải giết dị năng sư trước tiên.

Giống như một pháp sư dị năng như Tống Thiên Ngân, một khi được bảo vệ, một khi họ có thời gian niệm chú, loại sát thương này thực sự quá lớn.

Còn nói rằng Tống Thiên Ngân sẽ làm ngáng chân cái gì chứ, để mấy đại soái đó xem xem, tôi và Tống Thiên Ngân có phải là thực sự giống như những gì bọn họ nói không thể chịu nổi đòn công kích hay không.


“Đường Khinh, anh đi hỗ trợ phía sau, Đường Dịch, quan địch phía trước giao cho anh” Tôi nói với Đường Khinh và Đường Dịch.

Đường Dịch nhảy xuống ngựa, cầm kiếm: “Đại soái yên tâm, đăng trước cứ giao cho tôi!”
Đường Khinh quay ngựa lui vê phía sau.

Tình hình ở núi Xà Hình về cơ bản đã được chúng tôi kiểm soát.

Đối phương thậm chí còn không có đại soái,vốn dĩ là đã làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với Dạ Minh, nhưng Dạ Minh cũng không có xuất hiện.

Một vị tướng trẻ của đối phương kia vô cùng sợ hãi, có lẽ anh ta nghĩ rằng chúng tôi sẽ mất cảnh giác trước cuộc đột kích này, nhưng không ngờ räng chúng tôi dường như biết rằng bọn chúng sẽ có một cuộc phục kích.

Những người lính ở bên ngoài đã chiến đấu với người của họ, và binh lính phía trong của chúng tôi cũng vây thành vòng quanh có trật tự và phản công ra bên ngoài.

Tên tướng quân nhỏ bé vung kiếm về phía tôi, anh ta trong lòng đã loạn, tất nhiên tôi cũng không hề có tổn hại gì.

Tôi chỉ dùng một vài chiêu thức của thanh kiếm trảm chỉ, anh ta đã bị thanh kiếm trả thi đâm xuyên qua trên mặt đất, thanh kiếm trảm chỉ đặt trên cổ anh ta.

“Từ bỏ phản kháng, từ bỏ còn có thể sống sót”
Tôi nhìn anh ta nói.

“Các người biết chúng ta mai phục sao?!” Vị tướng lĩnh mặt lộ ra vẻ không can tâm nhìn tôi.

“Chính là đám binh lính ở trong đám cỏ kia?
Như vậy cũng gọi là mai phục sao?” Tôi chế nhạo.

Tuy nhiên, điều này cũng khiến tướng lĩnh vừa khó hiểu vừa kinh hãi, tất cả binh lính nằm trong bụi cỏ đều giấu đi hơi thở, bọn họ có tự tin ngay cả đại soái cũng không phát hiện được, đáng tiếc thứ bọn họ gặp lại chính là Hồng Hồng ở trong cơ thể tôi..


Bình Luận (0)
Comment