Chồng Ma Của Em

Chương 564



Vân còn hai phút để tấn công.

“Đường Khinh, Đường Dịch, để binh lính chuẩn bị”
“Vâng!”
Đường Khinh, Đường Dịch truyền lệnh, binh lính phía sau làm tốt những chuẩn bị cuối cùng.

Tôi biến thành đỏ một nửa mắt.

Tống Thiên Ngân chuẩn bị niệm pháp chú nhà họ Tống.

Chiến tranh không phải là trò chơi, không thể bất cẩn.

“Đại soái, còn một phút nữa”
Tôi nghiêng đầu và thấy những người lính ở phía hậu phương của Lãnh Mạch đã giương cao cờ hiệu.

Lãnh Mạch nhìn qua hàng ngàn binh lính, nhìn về phía sau tôi, và khẽ gật đầu với tôi.

Tôi rút thanh kiếm trảm thi và giơ cao qua đầu.

Đường Khinh và Đường Dịch đồng thời rút kiếm, tiếng vũ khí vang lên sau lưng họ.


Vân còn ba mươi giây.

Cờ tín hiệu chuyển sang màu đỏ.

“Vi Chí Tôn Vương, thê sống chết lấy được Lôi Thành!”
Kiếm trảm thi của tôi vung lên, Tiểu Bạch Mã và tôi nhảy ra trước: “Công kích!”
“VWì Chí Tôn Vương!”
“Vì Chí Tôn Vương!”
Binh lính gầm thét chói tai, tiếng giãm ngựa bốc lên ngàn thước bụi mù, cả ngọn đồi rung chuyển, hàng ngàn binh lính theo tôi âm ầm lao xuống núi.

Tiểu Bạch Mã vững vàng đáp xuống đất trước, Đường Khinh cùng Đường Dịch lập tức chia ra bên trái bên phải, dẫn binh tản ra hai bên, Tôi dẫn đội quân Huyết Đồng chịu trận xông pha tiến vào cổng Lôi Thành.

Ở đó, những người lính của Minh Vương đã chờ sẵn.

Dạ Minh đang đứng trên bức tường của thành phố Lôi Thành, tôi đưa mắt lên, liên nhìn thấy.

Người đàn ông mặc áo đen, với mái tóc màu tím nhảy múa điên cuồng đứng trên bức tường thành và nhìn chảm chằm về hướng tôi.

Đôi mắt màu tím trong veo ban đầu, lúc này đã biến thành một cái nhìn chết chóc.

Tôi không thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên trong, và khuôn mặt của anh ta không hề có biểu cảm gì, không có sự sống.

Minh Vương Lạc Nhu thực sự đã biến anh ta thành một con rối.

Dạ Minh, chờ đấy, Lãnh Mạch và tôi nhất định sẽ cứu anh trở về!
Tôi tỉnh táo lại, tạm thời không nghĩ tới anh ta nữa, lúc này phải tập trung vào chiến trường.

.

||||| Truyện đề cử: Chồng Tôi Là Kẻ Điên |||||
Trong số binh lính của Minh Vương Lạc Nhu, có hai vị tướng cưỡi ngựa lao ra, phía sau có khắc biểu ngữ hình đầu lâu của Minh Vương Lạc Nhu.

“Đại soái, đó là đại soái của Minh Vương, cẩn thận!” Đường Khinh ở bên cạnh tôi nói, sau đó cùng với binh lính của Minh Vương đánh nhau.

Hai đại soái kia lao đến chỗ tôi cùng một lúc.

Trong đó có một đại soái là người phụ nữ với cây giáo bạc trên lưng, mái tóc dài bồng bềnh và đôi mắt sắc bén, cô ta lao tới phía trước, con ngựa của cô ta gâm lên một tiếng và vồ vào con Tiểu Bạch Mã của tôi.

Tiểu Bạch Mã cũng là một con ngựa tốt có tố chất đã được chúng tôi huấn luyện, nhảy ra tránh, nhưng tôi không am hiểu dùng chiến mã chiến đấu như thế nào, giữ chặt con ngựa lại, ngọn giáo của người phụ nữ đã đâm tới chồ tôi.


Chiếc khiên ngôi sao sáu cánh xuất hiện trước mặt tôi vào thời khắc quan trọng, chặn đứng mũi giáo của người phụ nữ, và tôi cũng bay khỏi con Tiểu Bạch Mã.

Con Tiểu Bạch Mã chạy sang một bên.

“Chị, chị là đồ ngốc, ngựa còn không biết cưỡi!” Tống Thiên Ngân từ phía sau nói.

Tôi trợn mắt ngoác mồm nhìn cậu ta: “Tôi vốn dĩ không biết chiến đấu trên ngựa!”
Người phụ nữ cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với tôi: “Một cô gái nhỏ, một cậu nhóc nhỏ còn muốn giao chiến với chúng tôi, Chí Tôn Vương đã từ bỏ chiến đấu rồi sao?”
Tôi ghét bị đối phương xem thường: “Lập tức khiến cô từ trên ngực đánh ngã xuống.”
Người phụ nữ giêu cợt: “Tôi tên là Nguyệt Bạch Vũ, nhớ lấy người muốn giết cô”
“Đúng là khẩu xuất cuồng ngon” Tống Thiên Ngân đi đến bên cạnh tôi.

Một đại soái khác bước đến, là một người đàn ông trẻ tuổi, trên vai có một một con chim to với bộ lông lộng lây đang đứng: “Không ngờ đại soái của Tôn Chí Vương, hoá ra lại là bộ dạng như thế này.

Tôi tên là Phá Hiểu, cô cũng nhớ lấy tên tôi, bởi vì cô rất nhanh sẽ chết trong tay tôi thôi.”
Tôi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Những lời như thế ta nghe nhiều người nói rôi, những người nói như vậy với ta nếu không chết, thì cũng phải khuất phục”
“Cô tên là gì, khẩu khí không nhỏ nhỉ“Phá Hiểu nói.

Tôi nhàn nhạt cong môi: “Người sắp chết không cần biết tên của ta.”
“Chết đi!” Nguyệt Bạch Vũ công kích.

Pháp chú nhà họ Tống của Tống Thiên Ngân đánh vào chân Nguyệt Bạch Vũ, Nguyệt Bạch Vũ đã chặn nó bảng một ngọn giáo: “Thăng nhóc chết tiệt,muốn chết sao?!”
Tống Thiên Ngân ngẩng đầu: “Vậy xem ai muốn chết đi”
Phá Hiểu đứng sau lưng Nguyệt Bạch Vũ: “Tôi sẽ xử lý người nhà họ Tống này, đầu của đại soái kia thuộc về cô”
“Được” Nguyệt Bạch Vũ nói.

Tôi cũng nói với Tống Thiên Ngân: “Con chim của người đàn ông đó rất kỳ lạ, hãy triệu hồi thức thần mạnh nhất của cô”
“Chị, chúng ta cũng phân ra đánh nhau riêng sao?” Tống Thiên Ngân vừa hỏi tôi vừa ngồi khoanh chân lại “Không” Tôi nhìn hai người đại soái phía trước: “Đây là chiến tranh chứ không phải so tài.

Không cần công bằng như vậy”
“Không ngờ rằng, chị cũng khá là mưu mô đấy” Tống Thiên Ngân cười cười, lập tức niệm pháp chú triệu hồi.

“Hì, không ngờ là một con tiểu quỷ biết triệu hồi thức thần.

Tống Lăng Phong đại nhân trước đây từng nói, nhìn thấy tiểu quỷ này, lấy được đầu, có thể thăng chức tiến chức, nhìn bộ dạng này hôm này là ngày may mãn của chúng ta rồi” Phá Hiểu nói.

Tôi quay đầu nhìn Tống Thiên Ngân, Tống Thiên Ngân nhắm mắt lại tiếp tục niệm chú như không nghe thấy gì.

Tôi quay đầu lại lần nữa, trong mắt dân trở nên đầy sát khí.


Được đấy, nếu lấy được đầu Tống Thiên Ngân là có thể được tăng quan tiến chức, Tống Lăng Phong đủ tàn nhân thật, chỉ vì Tống Thiên Ngân có khả năng đặc biệt để triệu hồi thức thần, anh ta liền đối với Tống Thiên Ngân như thế, một chút cũng không nể tình nhà họ Tống, uổng công lúc đầu Tống Thiên Ngân còn tin tưởng anh ta như vậy!
“Đừng nói nhảm nữa, giết chết bọn họ sớm thì được kết thúc sớm, Minh Vương cũng không cần tới nữa” Nguyệt Bạch Vũ nói rồi lao về phía tôi.

Tôi nghênh tiếp Nguyệt Bạch Vũ, gương trảm thi và ngọn giáo va vào nhau.

Con chim lớn của Phá Hiểu đã phát động tấn công, đem theo một ngọn lửa lao thẳng về phía Tống Thiên Ngân.

Những người lính tiến lên từ phía sau đã kéo ra một tấm khiên bảo vệ được thiết kế chuyên biệt để phòng lửa và bản vệ đăng trước Tống Thiên Ngân.

Lá chăn bảo vệ này được thiết kế đặc biệt cho Dạ Minh.

“Đại soái! Giao cho chúng tôi!” Đường Dịch phi ngựa tới, câm trường kiếm hướng Nhuyệt Bạch Vũ ở bên cạnh tôi nói.

“Tránh ra, ta không muốn đánh với tiểu binh!”
Thương của Nguyệt Bạch Vũ sáng lên bạch quang.

Đường Dịch hừ lạnh một tiếng: “Muốn khiêu chiến đại soái của chúng ta, xem mi có năng lực vượt qua ải này của ta không đã”
Hai người lập tức cùng nhau chiến đấu, Đường Dịch làm sao có thể đấu được với thực lực đại soái của Nguyệt Bạch Vũ, rất nhanh đã chịu trận, nhưng binh lính của đội quân Huyết Đồng cũng bao vây tới, mở ra cuộc đợt tấn công của Nguyệt Bạch Vũ vì Đường Dịch, các binh lính bảo vệ Tống Thiên Ngân và tôi.

“Đại soái, giao cho chúng tôi!” Hai người lính quay lại nói với tôi, tôi nhớ hai người lính này chính là hai người lính trước đây được tôi và Tống Thiên Ngân cứu khi bị rơi kiếm.

Tôi cười cười vui mừng: “Mọi người đều lui xuống hết đi, Đường Dịch, anh chỉ huy cánh quên bên phải”
Vài người lính nhìn nhau.

“Tin vào thực lực của tôi” Tôi lại nói.

“Thực lực của chỉ huy, chúng tôi đương nhiên là tin” Đường Dịch nói, sau đó nói với những người lính: “Chúng ta đi thôi”
Quân lính theo sau Đường Dịch tản ra.

Lúc này, thức thân của Tống Thiên Ngân cũng hiện lên: “Linh! Hiện thân đi!”
“Không ổn!” Phá Hiểu sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Không thể để cho hản triệu hồi con quái vật này, Bạch Vũ, chúng ta kết thúc cuộc chiến.”
Nhưng đã quá muộn, một cơn gió mạnh quấn lấy pháp trận, loại áp chế này…
Ngay cả tôi cũng không thể không quay đầu lại lại để xem thức thân mà Tống Thiên Ngân đã triệu hồi lần này..


Bình Luận (0)
Comment