Chồng Ma Của Em

Chương 590



Đại soái của Minh Vương!!!
Quả nhiên, hành tung của tôi đã bị bại lộ Nhưng tôi luôn hành động rất bí mật, làm sao hành tung của tôi lại bị bại lộ được?
Hiện tại cũng không nghĩ ra được nhiều, đã gặp đại soái của Minh Vương, chạy trốn cũng không được, chỉ có thể đối diện.

“Tôi nghe nói rằng cô đã giết cả Nguyệt Bạch Vũ và Phá Hiểu, tôi sớm đã muốn đến xem thử cô rốt cuộc là thần thánh phương nào, mặc dù sức mạnh của Nguyệt Bạch Vũ và Phá Hiểu là yếu nhất trong số chúng tôi, nhưng sau khi nhìn thấy cô, tôi nghỉ ngờ Nguyệt Bạch Vũ và Phá Hiểu có phải là nghĩ không thông có ý muốn tự sát không” Chỉ huy Minh Vương tên là Ngân Huyết khinh khinh nói với tôi.

Tôi không dám coi thường đối phương, lấy ra kiếm trảm thi, mắt trái đỏ lên, không dám thả lỏng mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông này cho người khác cảm giác rất kỳ lạ, tôi không thể cảm nhận được hơi thở từ anh ta, kể cả luồng sát khí, người đang đứng ở đây, nhưng cảm giác lại như một người bình thường.

Nhưng người này lại là đại soái của Minh Vương Lạc Nhu.

Những người lính phía sau đến gần tôi, Bạch Hổ đứng bên cạnh tôi nhưng không có động tĩnh gì, bây giờ tôi không thể che giấu thân phận của mình, người phụ nữ mà Bạch Hổ yêu sắp giết tôi, Bạch Hổ có lẽ sẽ không giúp gì, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình.


Ngân Huyết nháy mắt với binh lính: “Giết cô ta đi”
Trong quán ăn, bao gồm cả tiểu nhị, còn có vô số binh lính ở tâng 2, tất cả đều rút binh khí giấu trong tay ra và lao về phía tôi, tôi tiếp đón bằng một thanh kiếm trên tay.

Thanh kiếm trảm chỉ và vũ khí của người lính đối thủ va chạm vào nhau và phát ra tiếng động dữ dội.

Những người lính này không phải là đối thủ của tôi, và nhanh chóng bị tôi đẩy lùi.

Một trong số họ bị thanh kiếm trảm chỉ của tôi xuyên thẳng vào ngực và đã chết.

Những binh lính còn lại không dám tiến lên nữa, lui sang hai bên, chờ Ngân Huyết chỉ thị thêm.

“Thật thú vị” Ngân Huyết nghiêng đầu cười nhìn tôi: “Có chút bản lĩnh, không hổ là người phụ nữ được Chí Tôn Vương Lãnh Mạch yêu nhất.

lòng can đan hiểu biết và khí phách này, cũng coi như là xứng với anh ta”
Tôi không cảm thấy thoải mái chút nào, thay vào đó, lưng tôi ướt đâm mồ hôi lạnh, tôi nhìn chăm chú vào người đàn ông: “Tôi hỏi anh một câu, làm sao anh biết là tôi tới đây?”
“Cô tưởng răng chuyện của Minh Giới, có chuyện nào là Minh Vương không biết? Còn muốn đến Biển Đỏ mà thần không biết quỷ không hay, năm mơ đi?”
Không thể nào, Ngân Huyết là cố ý làm ra vẻ huyền bí, nếu Minh Vương Lạc Nhu biết hành tung của tôi, sớm đã ở núi tuyết chặn đường tôi rồi, kkhông thể cử đến khi đến Biển Đỏ mới phái người tới đối phó tôi, chắc chắn là trong chúng tôi có gian tế, tiết lộ hành tung của tôi!
“Muốn đánh thì đánh, đừng phí lời! Tôi còn đang vội đấy!” Nếu đối phương không động thủ, tôi sẽ đánh phủ đầu, cầm kiếm trảm thi xông lên cùng Hồng Hồng tiến đến chố Ngân Huyết.

Ngay khi tôi chém kiếm trảm thi về phía đỉnh đầu Ngân Huyết, Ngân Huyết đã biến mất!
Chính là như vây, bỗng nhiên biến mất trước mắt tôi!
Thanh kiếm trảm thi chém vào khoảng không, tôi giật mình lùi lại, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bóng người của Ngân Huyết đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, anh ta đang ngồi xổm xuống, hai tay cầm một con dao găm đâm vào bụng dưới của tôi, tôi nhanh chóng dùng kiếm trảm thi đánh trả, Hồng Hồng lao về phía anh ta, lúc này, Ngân Huyết lần nữa biến mất.

Đây rốt cuộc là loại kỹ năng gì?!
Quần áo ở bụng dưới bị cắt ra một chút, nhưng may măn thay, tôi quay lại kịp thời, con dao găm sắc bén suýt nữa cắt vào phần bụng của tôi.

“Đồng Đồng cẩn thận, người này hình như là sát thủ.” Hồng Hồng nói.

Sát thủ? Kỹ năng tàng hình có phải là kỹ năng sát thủ không?
Ngân Huyết lại xuất hiện ở đối diện chúng tôi, nhìn kiếm trảm thi trong tay tôi vô cùng thích thú: “Đây là một thanh kiếm tốt, có ý thức bảo vệ chủ nhân, nếu như bị chặt đứt rồi, có lẽ cảm giác rất sảng khoái”

Tim tôi căng thẳng, tôi bất giác năm chặt thanh kiếm trảm thi: “Kiếm của tôi anh chặt không đứt”
“Ô? Thật sao? Vậy thì thử xem” Nói xong, Ngân Hyết lại biến mất trong không khí.

“Hồng Hồng giúp tôi nhìn xem!”
“Được rồi!” Hông Hồng trong người tôi cũng giúp tôi mau chóng nhìn chung quanh.

Đôi mắt của cả hai chúng tôi đều không tin rằng Ngân Huyết có thể tìm được thêm sơ hở nào của tôi nữa.

“Đồng Đồng!” Hồng Hồng đột nhiên hét lên.

Sau lưng chợt lạnh, tôi nhanh chóng nhấc kiếm lên quay người, kiếm quyết nhà họ Tống cũng buột miệng nói ra, kiếm trảm thi phát ra bạch quang hướng về không trung, trên không trung hiện ra bóng ma của Ngân Huyết, hai tay nắm dao găm, và luồng khí đen kỳ lạ và hắc khí quấn quanh cả hai tay, và quanh đầu con dao găm, và lao thẳng vào tâm của kiếm trảm thì.

Năng lượng màu đen lập tức ngưng tụ thành một điểm, xâm nhập vào kiếm trảm thi chết, kiếm trảm thi đã bị bao phủ bởi năng lượng màu đen.

Ngân Huyết này căn bản không phải là vì tấn công tôi, mà là tấn công kiếm trảm thi!
Rã!
c Một âm thanh nhẹ nhưng rõ ràng phát ra từ thân của kiếm trảm thì.

Tôi nhìn xuống và thấy một vết nứt nhỏ xuất hiện ở giữa thanh kiếm trảm thi, sau đó, vết nứt mở rộng, và thanh kiếm trảm thi gấy làm đôi trước mắt tôi và rơi xuống đất.

Thanh kiếm trảm thi, không ngờ, gãy rồi!
Không thể nào! Không thể nào! Thanh kiếm trảm chỉ không thể phá hủy.

Tôi chưa bao giờ rời khỏi thanh kiếm trảm chỉ kể từ khi tôi có được nó, nó đồng hành với tôi bao nhiêu cửa ảo, bao nhiêu quái vật, nó đã cứu mạng tôi bao nhiêu lần và nó đã giúp tôi ở những thời điểm quan trọng biết bao.

nhiêu lần, tiếp được bao nhiêu thanh kiếm của người khác, tiếp được bao nhiêu ranh nanh của dã thú, xông qua núi đao biển lửa nó cũng chưa từng có một vết tích bị tổn thương nào, tại sao bây giừo có thể bị chặt đứt được?!
Nhưng vào lúc này, nửa chuôi kiếm trong tay mình vẫn đang nói cho tôi biết sự thật tàn khốc này.

Thanh kiếm trảm thi… thực sự đã gấy.


“Anh đã làm gì với thanh kiếm của tôi?” Tôi hét lên với đôi mắt đỏ hoe với Ngân Huyết.

Năng lượng màu đen trên tay Ngân Huyết đã tiêu tan, anh ta mỉm cười: “Cơ thể tôi được gieo một thứ độc dược có thể làm tan chảy tất cả vũ khí.

Chỉ cân là vũ khí, cho dù là vũ khí thần thánh hay vũ khí bình thường, chỉ có tôi không thèm chặt, chứ không có thứ nào tôi chặt không đứt”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng răng một ngày nào đó, thanh kiếm trảm chỉ của tôi sẽ gãy…
“Đồng Đồng, cẩn thận!”
Khi tôi đang thất thần, Ngân Huyết lại tấn công, nhanh đến kinh ngạc, để bảo vệ tôi, Hồng Hồng không kịp chống lại Ngân Huyết nên đã vồ vào người tôi trước và ngã xuống đất, cô ấy tự mình trực tiếp đối mặt với Ngân Huyết.

Con dao găm của Ngân Huyết cắm vào ngực Hồng Hồng.

Trái tim tôi đau nhói, cổ họng tôi ứa ra máu.

Mặc dù Hồng Hồng sẽ không chết hay bị thương, nhưng cô ấy cũng sẽ đau đớn, hơn nữa cô ấy và huyết mạch của tôi tương liên, cấu trúc của cô ấy được tạo thành từ máu của cơ thể tôi, cơn đau của cô ấy sẽ tăng gấp mấy lần truyền sang tôi.

Hồng Hồng chưa từng bị ai đả thương, đây là lần đầu tiên, cô ấy tức giận, rơi vào trạng thái bạo ngược, quay người bay về phía Ngân Huyết, nhưng Ngân Huyết lại biến mất trong không khí.

Cho dù không đánh được người, cho dù biến thành hai mắt đỏ cũng không thể nhìn thấy đối phương, khiến Hồng Hồng gần như phát điên, cô ấy chỉ có thể lấy binh lính xung quanh ra trút giận, đồng thời tiêu diệt toàn bộ quân phục kích trong quán, cả một quán ăn đều bị huỷ diệt, binh lính mai phục chuẩn bị giết tôi trong quán cũng bị Hồng Hồng giết chết chỉ trong vòng vài giây.

Từ đầu đến cuối, Bạch Hổ không hề động đậy nằm dưới gầm bàn.

Quán ăn sụp đổ, tôi từ dưới đống tàn tích đứng dậy, Hồng Hồng ở phía trước không xa quỳ xuống thở hổn hển, Ngân Huyết biến mất không còn tắm tích..


Bình Luận (0)
Comment