€ó lẽ cảm thấy uy hiếp của Bạch Hổ khá lớn, con côn trùng nhỏ lao về phía Bạch Hổ trước, tốc độ quả thực rất nhanh và sát khí rất mạnh, nhưng người mà nó gặp lại là thần thú Bạch Hổ.
Bạch Hổ không có động tác gì, con côn trùng nhỏ mới phi nửa đường chưa tới chỗ nó đã bị năm lấy cánh.
Nó sợ hãi thốt lên: “Anh có thể đuổi kịp tốc độ của tôi? Sao có thể chứ? Rốt cuộc anh là ai?”
Con côn trùng nhỏ này vẫn còn nháo nhác không ngừng, tôi và Bạch Hổ nghe đến phiền toái, bèn năm lấy cánh đưa nó lên trước mắt: “Trông mi khá quen nơi này.
Vừa hay bọn ta thiếu một kẻ dẫn đường, không bằng hãy để mi..
“
“Thật buồn cười, tôi là một chiến binh canh giữ kho báu của đảo Đầu Lâu.
Nhiệm vụ của tôi là ngăn cản những kẻ ghê tởm và tham lam như các người tiến vào nghĩa trang đảo Đầu Lâu! Muốn tôi dẫn đường? Nằm mớơi Tôi thà chết chứ không để các người đạt được mục đích!”
“Vậy à…” Tôi dừng lại, sờ sờ cằm: “Đã không định dân đường cho chúng ta, vậy thì mi chẳng còn tác dụng gì nữa.
Nếu mi thà chết cũng phải canh giữ nghĩa trang Đảo Đầu Lâu này, ta sẽ thành toàn cho mi.”
Tôi cố ý nói như vậy, quả nhiên nhìn thấy vẻ kinh hãi trên mặt con côn trùng nhỏ: “Các người muốn giết tôi?”
“Thế nào, là người bảo vệ Đảo Đầu Lâu, chẳng lẽ mi còn chưa sẵn sàng chấp nhận cái chết?”
“Tôi…” Con côn trùng nhỏ sững sờ, so với dáng vẻ nhiều lời ban nấy, giờ đây nó có chút không biết phải làm thế nào: “Tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chết… Tôi là một chiến binh mạnh mẽ, Đảo Đầu Lâu sẽ bảo vệ tôi, tôi…thật sự sẽ chết sao?”
Tôi lắc đầu: “Ngay cả giác ngộ về sống chết còn không có, cũng đòi làm người bảo vệ Đảo Đầu Lâu? Kiếp sau sống lại đời côn trùng rồi hãng đến!”
Chỉ cần tôi dùng lực thêm một chút, con côn trùng nhỏ này sẽ chết, người tôi đã giết chẳng đếm xuể nữa là một con côn trùng.
“Buông anh ấy ra!” Xung quanh bỗng vang lên tiếng hét thất thanh, sau đó từ bụi hoa hai bên đường bay ra thật nhiều côn trùng giống với con này, thân trùng mặt người, bao vây lấy tôi và Bạch Hổ, còn có một cô gái cầm cây giáo rất dài, dùng ngón tay bé nhỏ chỉ vào mặt tôi: ‘Buông anh ấy ra, nhân loại, buông Huyền Phàm, chúng ta sẽ bỏ qua cho sự đột nhập của các người, nhanh chóng rời BIll Con côn trùng mà tôi bắt được trên tay có tên là Huyền Phàm, khi nhìn thấy cô gái, nó bắt đầu vùng vây và hét lên: “Huyền Vũ, Huyền Vũ, Huyền Vũ, cứu tôi với!”
“Anh thật không có tiên đồ! Huyền Phàm, trông anh có xứng gọi là một chiến binh không hả?” Cô gái, không, phải nói là con côn trùng giống cô gái nhỏ tên Huyền Vũ, dáng vẻ lớn lên trông khá là xinh xắn, giọng nói trong trẻo, quát Huyền Phàm xong thì quay sang phía chúng tôi: “Tôi lặp lại lân nữa, buông anh ấy ra!”
Tôi nhướng mày: “Nếu ta nói không thì sao?”
“Nếu không, vậy đừng trách chúng tôi không khách sáo!” Huyền Vũ rút giáo trên lưng ra: “Cho dù các người có là nhân loại cao lớn, cho dù con hổ này có khí phách phi phàm, cho dù các người có mạnh mẽ tới mấy, nhưng chúng tôi thân mang vinh quang, mạng cõng sứ mệnh của Long tộc, quyết phải bảo vệ Đảo Đầu Lâu đến cùng.
Cho dù có chết cũng phải ngăn cản được các người”
Cô gái vừa dứt lời, tất cả những con côn trùng xung quanh đều rút vũ khí ra.
Tâm nhìn của cô bé không tồi, tôi lập tức có chút thưởng thức, nhưng thưởng thức chính là thưởng thức, còn nếu cản trở tôi thì vân là kẻ thù.
Bất chấp mọi thủ đoạn vì bạn bè thì đã sao?
Bạch Hổ liếc tôi một cái: “Cô gái, cô định làm gì?”
Tôi nhún vai: “Để xem họ định làm thế nào trước đã”
Bạch Hổ cười nhẹ: “Côn trùng nhỏ tên Huyền Vũ kia trông thế mà giống cô lắm đấy, ở một khía cạnh nào đó.”
Tôi khế lắc đầu: “Không, tôi có tín ngưỡng và đạo nghĩa khác với nó.”
Cô ấy bảo vệ kho báu của Đảo Đầu Lâu, còn tôi muốn cứu bạn bè của mình.
Nhìn thấy Huyền Phàm còn bị tôi cầm trong tay, Huyền Vũ có chút sốt ruột: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vì vinh quang của long tộc, xông lên!”
Cô bé vừa dứt lời, đám côn trùng dày đặc rậm rạp bay xung quanh đồng loạt lao về phía tôi và Bạch Hổ.
Những con côn trùng này cực kỳ nhanh nhẹn, sức tấn công không phải dạng vừa, thậm chí chúng còn sở hữu những năng lực đặc biệt, ví dụ như Huyền Vũ dẫn đầu, lao về phía tôi, há miệng định căn ngón tay đang năm Huyền Phàm.
Tôi cứ tưởng chỉ là vết căn của côn trùng tép riu, không thể làm bị thương mình, nhưng miệng Huyền Vũ bỗng nhiên phóng đại to như hàm cá mập, may mà tôi kịp thời phản ứng rút tay vê.
“Đồng Đồng cẩn thận, những con côn trùng này có dị năng.” Hồng Hồng nói.
Tôi gật đầu, vừa ngăn những côn trùng lao về phía mặt mình, vừa nói với Bạch Hổ: “Nếu lũ côn trùng này là thuộc hạ của bằng hữu Thanh Long nhà cậu, cậu hãy bảo bọn chúng đừng dây dưa với chúng ta nữa đi!”
“Ông đây với Thanh Long không phải bạn!
Chúng tôi tuyệt giao rồi!” Bạch Hổ rõ ràng vẫn đang so đo chuyện ban nấy, nó rống lên với tôi, một con côn trùng bay về phía này, nó tùy tiện phất móng vuốt, một vuốt mang theo khí thế ào ạt lập tức đánh đổ hàng loạt côn trùng.
“Những con côn trùng này có dị năng rất mạnh, tốc độ lại nhanh, chẳng trách Lạc Nhu không thể chiếm được toàn bộ Đảo Đầu Lâu mà phải chia cắt ranh giới, có lẽ cũng trở ngại địa vị của Thanh Long.
“
Tôi gật đầu, Lạc Nhu chưa ngốc đến mức chống lại tứ đại thần thú.
Huyền Phàm nhìn đồng bọn của mình không ngừng ngã xuống đất, lại thấy tôi và Bạch Hổ không coi ai ra gì tiếp tục trò chuyện, nó sốt ruột gào lên với mọi người: “Đừng lo cho tôi! Mau đi tìm trưởng lão, hai người này không phải đối thủ chúng ta có thể xử lý!”
“Bây giờ mới biết?” Giọng tôi truyền xuống: “Ta không thù không oán, cũng không định làm thương tổn các mi.
Ta nói lại lần cuối, kho báu của Đảo Đầu Lâu này ta không có hứng thú.
Ta chỉ cần tìm một thứ để cứu bạn mình, nếu các người vẫn không biết lượng sức, cố tình ngăn cản, thì sẵn sàng nhận lấy cái chết đi”
Bạch Hổ nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng: “Đứa nhỏ này nói năng khí phách nhỉ, cũng coi như tài hoa không uổng phí”
Tôi thì không cảm thấy trên người mình có cái gì, thời gian không còn nhiều, tôi thật sự không muốn trì hoãn nữa.
Những con côn trùng bị khí thế của tôi uy hiếp, lần lượt lùi vê phía sau.
Vẻ mặt Huyền Vũ nặng nề nhìn chăm chảm tôi: “Có được khí phách như vậy, cô quả thực không hề †âm thường.
Cô là ai?”
“Ta tên Đồng Đồng” Tôi nhẹ giọng nói.
“Đồng Đồng?” Huyền Vũ thấp giọng lặp lại, sau đó nói: “Đồng Đồng, buông Huyền Phàm ra”
Tôi dừng lại, sau đó cứ thế buông ra, Huyền Phàm còn đang sững sờ, không ngờ sẽ được thả nhanh thế.
Nó vỗ cánh bay đến cạnh Huyền Vũ: “Huyền Vũ, bọn họ chỉ đang kiếm cớ tới nơi này tìm kho báu thôi! Nơi này làm sao có thể chứa đồ vật của con người, rõ ràng đây chính là lừa đảo!”
Nhưng Huyền Vũ lại giơ tay ngăn cản Huyền Phàm, bình tĩnh nhìn tôi: ‘Đồ vật mà cô muốn tìm là thứ gì?”
“Linh hồn, bạn của ta bị Lạc Nhu dùng cấm dược khống chế.
Đại trưởng lão của tư pháp Minh giới nói rằng Lạc Nhu đã giấu linh hồn của người này trên Đảo Đầu Lâu.
Cụ thể ở đâu thì tôi không biết”.