Chồng Ma Của Em

Chương 624



Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, bởi vì ngay lúc này, tôi còn không biết mình là ai, ở đâu và đến đây để làm gì.

Chỉ có thể nhìn chăm chằm người đàn ông đối diện kia.

Một lúc lâu sau.

“Bé con, để cho em phải đợi lâu rồi, anh đến rồi đây.” Lãnh Mạch nói.

Nước mắt của tôi ngay lập tức lăn xuống, là dạng không thể kiềm chế được.

Tôi không biết mọi người từng có cảm giác như vậy chưa, biết rõ tuyệt đối không có khả năng thành hiện thực, nhưng vân là hèn mọn dè dặt mong chờ một chuyện gì đó đột nhiên trở thành hiện thực, loại tâm trạng kích thích đến gần như sắp nổ tung này, thật sự làm cho người ta khó thở.

Tôi ngồi im không nhúc nhích, vì không cử động không nổi, nói chính xác hơn cơ thể tôi đã trở nên cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, tim như ngừng đập, cũng mất luôn khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể cố gắng mở to mắt, dùng sức mở to, qua hàng nước mắt mòe ảo, nhìn người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong nhưng lại không dám nghĩ tới, từng bước từng bước đi về phía tôi.

Bạch Hổ bước sang một bên.

Lãnh Mạch mới đến trước mặt tôi, quỳ một gối xuống ôm tôi vào lòng.


Tôi vân còn đang ngây ra đó.

“Cơm không chịu ăn, ngủ cũng không yên, cả người em giống như một cái xác chết không hồn vậy, anh không muốn có lần thứ ba” Anh nói.

Lần đầu tiên là sự kiện cứu người ở pháp trường Minh Giới.

Lần này là lần thứ hai..

Tôi òa lên một tiếng, cuối cùng vân không nhịn được, ôm lấy Lãnh Mạch, khóc to.

Lãnh Mạch để cho tôi khóc một lúc, mới nói: “Nếu bây giờ anh cũng khóc, em có chê cười anh không?”
Tôi bị anh chọc cười, dở khóc dở cười: “Lãnh Mạch anh là đồ tồi! Đồ tồi! Tại sao anh lại đến đây? “
“Anh sớm đã từng nói qua, nếu như không có anh, không biết em đã phải chết bao nhiêu lần rồi, có thể không đến được sao?”
Nếu không có anh, dường như tôi cũng không làm được chuyện gì nên hồn cả.

“Tự kiêu ngút trời”Yôi nói thâm Anh khúc khích cười, người đàn ông này, cười thôi mà cũng đẹp mê hồn người như vậy: “Anh là kẻ siêu tự kiêu như vậy đó, không phải em cũng thích điểm không ra gì này của anh sao, nhìn thấy anh mà mừng khóc nức nở như vậy”
Lại bị anh nói trúng rồi, tôi xấu hổ quá, vội bắt bẻ:”
Thì anh cũng…ưm…” Chưa kịp nói gì đã bị môi anh bịt chặt miệng lại rồi.

Cảm giác nhớ nhung da diết chỉ có ôm thật chặt, hôn thật sâu, cảm giác lưỡi và môi như hoà quyện mới có thể giải bày được hết.

Tình yêu quả thực là thứ khiến con người ta trở nên mong manh.

Một lúc lâu sau, Lãnh Mạch mới buông tôi ra, vừa dùng ngón tay lau nước mặt cho tôi, vừa hỏi tôi chuyện chính: “Có lấy được tâm hồn không? “
“Lấy được, lúc em ở trong đầm Long Hồn đã gặp được Thao Thiết” Sau khi nói xong, tôi kể sơ câu chuyện trong lâu đài với Lãnh Mạch.

“Thật không ngờ tới Thao Thiết sẽ ở bên trong đầm Long Hồn, quái vật này tính cách thất thường, lân này ông ta giúp em, không biết chừng lần sau sẽ giúp Lạc Nhu”
“Ừm, em biết” Tôi gật đầu: “Còn anh thì sao?“Lúc trước khi em còn ở tộc người lùn có gặp một bậc thây.

thợ đúc, ông ấy nói chỗ anh xảy ra chuyện, Tống Tử.

Thanh bị mai phục, còn bền anh sao rồi? Mọi chuyện thế nào rồi? “
“Người thợ đúc mà em nói có phải là Chung Nhiêm không?
Tôi còn chưa nói tên, Lãnh Mạch đã đoán ra, xem ra Chung Nhiêm quả nhiên giống những gì Bạch Hổ nói, rất nổi danh.


“Đúng vậy, ông ấy nói tên ông ấy là Chung Nhiễm, hình như ông ấy biết rất nhiều chuyện.”
“Chung Nhiêm sao… Vậy cũng dê hiểu.” Lãnh Mạch nói: “Mọi chuyện đều đã giải quyết xong, em không cần phải lo lắng, anh ở Lôi Thành sắp xếp xong mọi chuyện, sau đó mới đến tìm em.


Người đàn ông này nhất định là vì lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên thà bỏ lại thành thị bị Lạc Nhu uy hiếp, cũng phải ngàn dặm xa xôi đến tìm tôi.

Tôi cảm động đến nói không nên lời.

“Hai người muốn tình chàng ý thiếp tôi đây cũng không để ý, nhưng mà có nên đổi chỗ khác hay không?” Bạch Hổ ở bên cạnh lạnh lùng xen vào.

Lúc này tôi mới hoàn hồn trở về thực tại, cúi đầu vô cùng xấu hổ, vừa rồi ở trước mặt Bạch Hổ còn cùng Lãnh Mạch hôn nhau nồng nhiệt như vậy, khụ khụ khụ.

Lãnh Mạch ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Thần thú Bạch Hổ, trong khoảng thời gian này phải cảm ơn cậu đã quan tâm đến người phụ nữ của tôi, nếu như có thể, chỉ bằng cùng với cô ấy tiếp tục chiến đấu.


Đầu tiên là tuyên bố chủ quyên với những người đàn ông khác, sau đó lại hào phóng mời gia nhập, Lãnh Mạch không hổ là Lãnh Mạch, lời nói cử chỉ đều không có thể bì được.

“Quên đi, ông đây không có hứng thú với lần chiến tranh thế giới này, nếu không phải người phụ nữ của cậu kéo đuôi tôi lên cùng chung một thuyền với cô ấy, ai lại muốn phải ngồi chung một thuyền với cô ấy chứ?” Bạch Hổ hừ một tiếng.

.

Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TRU MTRUYEN.

NET _
Nghĩ đến cảnh tượng Bạch Hổ bị kéo xuống nước, tôi nhịn không được bật cười thành tiếng.

Lãnh Mạch mất hứng, trừng mắt nhìn tôi: “Sau khi trở về anh sẽ xử lý em!”
“..

Tôi đã làm gì sai?
Nghỉ ngơi chốc lát, tôi, Lãnh Mạch, Bạch Hổ, chúng tôi rời khỏi nơi có mật nước sâu ngay dưới long đất này.

Binh lính trong thành đều hướng phía chúng tôi, nhưng mà có Lãnh Mạch ở đây, cái gì cũng sẽ không phải là vấn đề, trước khi rời khỏi lâu đài tôi nói với Lãnh Mạch những vật dụng kỳ quái trong căn phòng này, Lãnh Mạch không nói lời nào, chúng tôi vừa bước ra khỏi thành, ngay sau đó lâu đài liền sụp đổ thành tro tàn Tính tình Chí Tôn Vương đại nhân không chỉ tệ bình thường.

Trùng Long tộc làm theo kế hoạch đã sớm đợi ở bên ngoài, đợi để đón tôi.


“Xin lôi, chúng tôi hiểu lâm cô” Thái độ của Huyền Vũ và Huyền Phàm đối với tôi cũng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là Huyền Phàm, liên tục nói xin lỗi.

Tôi cũng không phải người so đo xét nét, cười haha làm hòa với bọn họ rồi.

Lãnh Mạch bàn bạc cùng ngài tộc trưởng Trùng Long tộc, để bọn họ nhân cơ hội này tiêu diệt thế lực còn sót lại của Minh Vương, bảo vệ tâm hồn, giữ vững quyền thế của đảo Đầu Lâu, như vậy mới có thể duy trì huyết mạch của Trùng Long tộc, không để cho Lạc Nhu lợi dụng nó mà hủy diệt.

Trùng Long tộc biết ơn chúng tôi, còn nói nếu như có thể rời khỏi đảo Đầu Lâu nhất định gia nhập vào quân của Lãnh Mạch, trợ giúp Lãnh Mạch chiến đấu với Lạc Nhu.

Vốn là một câu nói đùa, nhưng đôi mắt Lãnh Mạch lại thấy được sâu xa.

Sau khi nói lời từ biệt với tộc Trùng Long, chúng tôi rời khỏi đảo Đầu Lâu.

Bọt nước vân còn đọng bên ngoài hang động, hai người một hổ chúng tôi chen qua chô bọt nước đó, trở về biển Đỏ.

Tộc người lùn cũng xem là băng hữu, vân luôn chờ chúng tôi, bọt nước vừa nổi lên khỏi mặt nước đã thấy tộc người lùn đến giúp đỡ.

“Lãnh Mạch, sao anh lại đến đảo Đầu Lâu? Cũng tìm tộc người lùn sao? “Lúc lên bờ, tôi hỏi Lãnh Mạch.

“Không phải, là anh tự tới” Lãnh Mạch lại không nói gì nhiều về con đường anh tới, tôi còn muốn hỏi thêm, nhưng anh đã đi trước rồi.

Bạch Hổ theo sau tôi nói: “Chắc là anh ta quá sốt ruột, đóng băng biển Đỏ, rồi tự tìm đường đến.”
“Đóng băng biển Đỏ?!” Cảm tôi như sắp rơi xuống đất: “Nhưng nếu đúng là như vậy, tại sao lúc nãy anh ấy lại không làm luôn?”
“Cô tưởng đóng băng Biển Đỏ dễ lắm à? Tôi chắc chăn, bề ngoài anh ta bây giờ có thể điềm đạm bình tĩnh như vậy, nhưng bên trong chắc đã bị thương tổn rôi, nội lực hao tổn cũng khá nhiều” Bạch Hổ nháy mắt với tôi.

Cần bao nhiêu sức mạnh để đóng băng một đại dương rộng lớn như vậy?
Tôi cũng không biết được.

Chỉ là nhìn người đàn ông với tấm lưng cao ngất ở phía trước, hốc mắt dần đỏ lên..


Bình Luận (0)
Comment