Chồng Ma Của Em

Chương 99



Tôi trả lời Hàn Vũ xong, không quay đầu lại, chạy tới trước mặt cảnh sát Thư Chấn, nhìn ông ấy, ánh mắt kiên định: “Tuy cháu không giỏi như bọn họ, nhưng mà, chỉ cần cháu làm được, cháu sẽ cố gắng hết sức.

Cảnh sát Thư Chấn, thêm một người là cháu, cho dù thế nào, thì cũng giúp được một chút!”

Cảnh sát Thư Chấn đang chăm chú nhìn tôi, nhìn rồi nhìn, đột nhiên bật cười, vỗ vai tôi: “Còn nhỏ tuổi mà đã có tư tưởng và sự dũng cảm như vậy, tôi rất ít khi khen ngợi người trẻ tuổi bây giờ, nhưng mà cháu, cô bé, cháu giỏi lắm”

Tôi cười với ông ấy, trong tình huống này, tôi thật sự không vui nổi: “Cảm ơn cảnh sát Thư Chấn, chúng ta lui lại chỗ cái cây đại thụ đã đổ đi, ít nhất cây có thể chặn lại một chút”

Thư Chấn gật đầu, kéo hai người cảnh sát sắp suy sụp dậy: “Đi, chúng ta lui về sau: Trên đầu của hai cảnh sát này toàn là máu của cảnh sát đã chết, ánh mắt đã đục ngầu, theo Thư Chãn lùi về sau, cái cây khô cách chúng tôi không hề xa, chúng tôi rất nhanh đã tới chỗ cây khô, trên đất vẫn còn cây đao nhuốm máu của tôi, tôi nghĩ nghĩ, nhặt đao lên đưa cho Thư Chấn: “Cảnh sát Thư Chấn, cho chút!”

Thư Chấn bị hành động của tôi làm cho ngây ra: “Sao không tự mình câm?”


“Chú cầm có ích hơn cháu” Tôi nói với ông ấy.

Ông ấy không nói nói gì một lúc lâu, sau đó cười lớn, không từ chối nữa: “Được!”

Tôi chỉ không biết máu tôi có gì đặc biệt, nhưng nếu đã chặt được cả cây đại thụ to như vậy, đưa cho cảnh sát Thư Chấn, nhất định có thể dùng được.

Lãnh Mạch đang chiến đấu với những thi thể mà gã đàn ông đeo mặt nạ ác ma gọi tới, ma đói đều chú ý về phía chúng tôi, lúc trước Lãnh Mạch đã bóp chết bốn con ma đói, bây giờ còn lại bốn con, nhưng bốn con này đối với chúng tôi thì vô cùng khó đối phó, cảnh sát Thư Chấn sau khi có đao băng thì mạnh hơn chút, có con ma đói vươn tay bắt lấy một người cảnh sát trẻ bên cạnh ông ấy, cảnh sát Thư Chấn dùng đao băng chặt đứt cánh tay của ma đói, ma đói kêu lên rồi lùi lại.

Tôi không giúp được việc chém ma đói, tôi chỉ có thể ở đằng sau giúp quan sát xem ma đói nhào tới thế nào, vị trí đằng sau phải cao một chút, tôi mới có thể dễ dàng quan sát hơn.

Tuy tôi có thể nói phương hướng tấn công của những con ma đó cho bọn họ trước, đáng tiếc dù sao người của chúng tôi cũng ít, dùng cách của loài người thì không thể giết chết ma đói được, một cảnh sát không duy trì được thể lực nữa, tôi đã nói ma đói ở bên trái anh ta, nhưng anh ta vẫn bị ma đói kéo lấy cánh tay, Thư Chấn đi cứu anh ta, anh ta đã bị ma đói kéo xuống, ba con ma đói nhào lên người anh ta, tiếng hét thảm thiết ngay bên tai tôi, mà tôi chỉ có thể nhìn trân trân.

Từ đầu tới giờ, vẫn chỉ có thể nhìn như vậy….

Tôi cúi đầu nhìn hai tay của mình, lúc này cứ như bị yểm vậy, tôi xông về phía Thư Chấn, cướp lấy đao trên tay ông ấy, dùng đao băng rạch lên lòng bàn tay trong ánh mắt ngạc nhiên của ông ấy, máu lập tức phun ra, tôi lại giống như không cảm thấy đau đớn, nhặt lên một cành cây ở trên đất, bôi máu lên cành cây.

Sự thay đổi giống đao băng đã xảy ra, máu của tôi vừa dính lên cành cây, đã mau chóng nhuộm cả cành cây thành màu máu, đúng lúc đó có một con ma đói bò tới, bắt lấy chân tôi, tôi nắm chặt cành cây, hung ác cắm cành cây vào lông ngực con ma đói đó, máu của tôi, thấm qua cành cây, ngấm vào trong cơ thể ma đói.

Ma đói kêu lên thảm thiết, không ngừng lùi về sau, con ma đói tan xác, rồi biến mất.

Ma đói chết rồi!

Đúng là máu tôi có tác dụng!


“Cảnh sát Thư Chấn, mọi người cầm cành cây đi, dùng máu của cháu giết ma đói!” Tôi hét lên.

“Cô điên rồi” Hàn Vũ chạy tới kéo lấy tôi: “Cô có biết cô sử dụng máu mình như vậy, sẽ có hậu quả như thế nào không?”

“Tôi không biết!” Tôi hét lên, điên cuồng tránh khỏi Hàn Vũ, lại dùng đao băng rạch lên tay một nhát: “Tôi chỉ biết tôi muốn giết mấy con ma đói này! Tôi muốn giết mấy con ma đói này!”

“Cô…” Hàn Vũ nhìn tôi, biểu cảm hơi kinh ngạc, sau đó tôi tránh thoát khỏi anh †a, tôi cũng nghe thấy anh ta hét lên: “Lãnh lão đại, người kí khế ước của cậu xảy ra chuyện rồi, mau tới đây!”

Hàn Vũ vừa dứt lời, một ngọn gió lạnh thổi qua bên tai tôi, gió lạnh dừng lại, Lãnh Mạch xuất hiện trước mặt tôi, cướp lấy đao băng trong tay tôi, hét lên với tôi: “Đồ phụ nữ đáng chết này, ông đây bảo em ở yên đấy mà em không nghe thấy à!”

“Anh buông tôi ra! Mấy người không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ, tôi quan tâm! Dù sao đối với mấy người mà nói, loài người chỉ như con kiến mà thôi!”

Tôi dùng sức giãy dụa muốt thoát khỏi anh ta.

“Em tỉnh lại đi! Em bị yểm rồi!” Anh ta đánh một cái lên đầu tôi.

Cái đánh này không nhẹ chút nào, tôi cảm thấy đầu tôi chấn động suýt thì vỡ luôn, nhưng bởi một cái đánh này, tôi đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay rất đau, lập tức ôm lấy tay ngồi trên đất: “Đau quá! Đầu cũng đau, Lãnh Mạch anh muốn đánh chết tôi sao!”

“Tôi thật sự muốn đánh chết cái đồ phụ nữ ngu xuẩn như em!” Lãnh Mạch nâng tay muốn đánh tôi, tôi vội vàng ôm lấy đầu, nhưng anh ta không đánh xuống, sắc mặt xanh lè, vô cùng khủng bố: “Hàn Vũ, cầm máu cho đồ phụ nữ ngu xuẩn này!”

Hàn Vũ vội vàng ngồi xuống chữa trị cho tôi, cách anh ta chữa trị cũng không có gì lạ cả, chỉ là thuốc mà anh ta dùng có hơi thần kì, máu trên hai tay tôi rất nhanh đã ngừng chảy, anh ta đứng dậy, nói với Lãnh Mạch: “Trong lòng của người kí khế ước nhỏ bé của cậu có bóng ma, sau khi chuyện này kết thúc, cần tôi xử lí chút không?”

Lãnh Mạch híp mắt lại suy nghĩ, nhìn vê phía tôi, tôi cũng đang nhìn anh ta, đúng lúc ánh mắt chạm nhau, anh ta hung dữ trừng tôi: “Đợi chuyện này kết thúc tôi sẽ xử lí cô ấy! Cậu cũng đi chuẩn bị cỏ tẩy hồn đi”


“Biết rôi”” Hàn Vũ gật gật đầu.

Cỏ tẩy hồn? Trong lòng tôi có bóng ma?

Chẳng hiểu họ đang nói cái gì.

Gã đàn ông đeo mặt nạ ác ma ở trong không trung cười ác độc, thi thể của thôn dân vẫn đang không ngừng đi về phía chúng tôi, bao gồm cả ba con ma đói còn lại, tình thế vẫn căng thẳng như vậy, Lãnh Mạch lại không rời khỏi tôi, dùng một cánh tay kẹp lấy tôi, bước về phía cái cây đã đổ rạp, nghiên cứu gốc cây.

“Lãnh Mạch, anh thả tôi xuống, cảnh sát Thư Chấn ở bên kia vẫn còn cần giúp đỡ…” Tôi giãy dụa đạp loạn, nhưng vẫn không thoát ra được.

Chắc Lãnh Mạch cũng thấy tôi phiền, xoay tay ném đao băng ra sau lưng anh ta, cắm vào con ma đói đang bổ nhào vào người cảnh sát cuối cùng, con ma đói lập tức tan biến.

“Anh giỏi như vậy ban nãy tới giúp chúng tôi đối phó với mấy con ma đói này không được sao?” Giỏi như vậy, lại để những người cảnh sát kia chết hết chỉ còn lại một người.






Bình Luận (0)
Comment