Edit: Yang
Beta: Yin
—–
Mạnh Thư tỉnh dậy.
Vốn dĩ cô muốn giả bộ ngủ, bởi vì không biết phải đối mặt với anh thế nào. Nhưng vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy tủi thân, cảm xúc kìm nén cả buổi chiều lập tức trào ra. Chóp mũi đột nhiên nóng lên, nước mắt giàn giụa, cô cố nén tiếng khóc, bả vai theo đó mà run rẩy.
Lục Sùng Quân biết Mạnh Thư đã tỉnh, nhưng sau đó liền cảm thấy có gì đó không ổn. Nhẹ nhàng đem người nào đó lật lại, phát hiện cô vậy mà đang khóc, trái tim anh như bị người ta nắm, đau đến nghẹt thở.
“Ly hôn đi, mới kết hôn được ngày thứ hai đã cãi nhau.” Mạnh Thư lau nước mắt, đẩy anh ra.
“Nói nhảm cái gì đấy?” Lục Sùng Quân dịu dàng dỗ dành cô, khẽ dựa sát lại, dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi của cô.
“Em là đang nói thật, dù sao anh cũng không mệt. Hiện giờ đàn ông tái hôn là chuyện rất bình thường, anh lại được tiếp tục làm người đàn ông độc thân hoàng kim còn gì. Còn có cơ hội cùng đủ loại phụ nữ chân dài xinh đẹp yêu đương, em chắc chắn sẽ không ngăn cản anh đâu.” Mạnh Thư không nhìn anh, lải nhải nói.
Lục Sùng Quân lập tức hôn lên môi cô, ngăn chặn những lời nói nhảm kia.
Mạnh Thư đẩy anh không được, cuối cùng dứt khoát buông xuôi theo nụ hôn của anh, dần dần, nụ hôn này mang theo một số dục vọng không trong sáng.
Lục Sùng Quân cách lớp quần áo xoa ngực cô, gặm cắn môi cô. Mạnh Thư thở không ra hơi trừng anh, đôi mắt vẫn còn ướt ướt nhưng không phải do khóc, mà là hôn môi đến nghẹn.
“Em biết rõ anh yêu em, tại sao còn muốn anh yêu đương với người khác.” Lục Sùng Quân liếm xương quai xanh của cô, hôn từng chút từng chút một.
Mạnh Thư cực lực kiềm nén tiếng rên rỉ của mình, cố gắng duy trì sự tỉnh táo: “Anh thích em, nhưng cũng cùng cái cô Trương Mân yêu đương đó thôi.”
“Anh muốn dùng cô ấy để kích thích cha mẹ anh, nếu không sao có thể cưới em nhanh như vậy được? Nhật ký chuyển khoản là anh cố tình cho em gái xem, vốn dĩ cho rằng em ấy sẽ vụng trộm nói cho cha mẹ biết, không nghĩ tới trong trường hợp đó lại huỵt toẹt nói thẳng ra.” Lục Sùng Quân nói từng câu đứt quãng, đứng dậy cởi quần áo của mình.
Mạnh Thư giật mình, trong lòng chua xót, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha cho người nào đó: “Lúc ấy em còn nghĩ, cặp này chính là trời đất tạo thành. Thời điểm hai người chia tay, em còn tới an ủi cô ấy, kết quả lại đoạt mất bạn trai của người ta.” Thật ra không phải, ngay khi phát hiện Trương Mân chia tay, cô đã lập tức hủy bỏ theo dõi.
“Thứ cô ấy muốn cha mẹ anh không thể chấp nhận được. Cô ấy chỉ muốn đòi tiền, nhưng em thì khác…” Lục Sùng Quân đem áo cô kéo lên trên, sau khi thấy nhũ hoa xinh đẹp liền đưa tay nắm lấy, tùy ý vuốt ve.
“Em khác chỗ nào? Em cũng rất quan tâm đến tiền của anh đó.” Mạnh Thư cắn môi phân trần.
“Em lại càng thích thân thể anh hơn, đúng không.” Lục Sùng Quân cười nhẹ một tiếng, há miệng ngậm lấy đầu nhũ đáng yêu của cô.
“Em nói anh này…? Sao có thể tự tin như vậy chứ.” Giọng nói Mạnh Thư lập tức trở nên run rẩy, dưới thân bắt đầu tràn ra ái dịch trơn trượt.
“Quan tâm đến tiền của anh thì phải đi theo tiền của anh. Anh nỗ lực kiếm tiền cả đời, thì em cũng chỉ có thể ở bên anh cả đời.” Lục Sùng Quân từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, khẽ nhìn cô mỉm cười.
“Ồ, cái miệng nhỏ nhắn này khá ngọt đấy.” Mạnh Thư khen ngợi anh, mặc dù đã bị anh trêu chọc đến ướt đẫm, nhưng vẫn làm bộ như mình đang rất bình tĩnh.
“Có muốn thử xem không, thật sự rất ngọt đấy.” Lục Sùng Quân khẽ nhéo đầu nhũ cô, bờ môi dần dần đi lên tìm đến môi cô.
“Từ đã…” Mạnh Thư đẩy anh.
“Anh đã từng hôn Trương Mân chưa?” cô suýt chút nữa đã quên, tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà có lẽ… anh vẫn chưa hôn qua cô ấy đâu nhỉ?
“Ghen sao? Chưa từng.” Lục Sùng Quân nhẹ cọ mũi vô, dịu dàng nói.