Edit: Bút Chì 0804Beta: Bỉ Ngạn HoaÝ thức mơ hồ, hình ảnh trước mắt Liên Thanh không ngừng lay động, sau đó là một khoảng tối om, đầu cũng khi cử động nổi. Chờ cậu mở mắt lần nữa, cậu kinh ngạc phát hiện mình đã ở bên trong tòa nhà yên lặng không có âm thanh nào. Cậu vội vàng đứng lên, phủi bụi đất trên người rồi xem xét xung quanh.
Đột nhiên tay cậu dừng lại, từ từ nâng tay lên xem xét. Rất sạch sẽ, ngay cả quần áo cậu cũng vậy, không có một hạt bụi. Cậu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng nghĩ: hy vọng đây không phải là sự thật!
Tòa nhà trống rỗng, yên lặng, thậm chí Liên Thanh nghe được cả từng tiếng bước chân, cửa kính trong suốt ngăn ánh mặt trời, không để rọi vào chút ánh sáng nào cái lạnh làm cho người ta khó chịu.
Liên Thanh kinh ngạc, đột nhiên cậu biết đây là chỗ nào! Bởi vì xuyên qua tấm kính thủy tinh, cậu thấy ký túc xá nữ. Nói cách khác, đây là tòa nhà phòng thí nghiệm!
Phòng thí nghiệm rất ít người sử dụng, chỉ dành cho sinh viên y. Bình thường Liên Thanh chỉ ngồi ở bên ngoài nhìn vào tòa nhà sang trọng này chứ chưa từng đi vào. Tay chạm vào thủy tinh không có bất kỳ cảm giác gì, ngay cả độ cứng cũng không cảm giác được. Cậu kinh ngạc rút tay về, trong lòng thấp thỏm.
Cậu đi nhanh về phía trước, không gian an tĩnh đến quỷ dị. Cậu không cần nghi ngờ, thậm chí có thể khẳng định tòa nhà này hiện tại chỉ có một mình mình! Nhưng cậu không kiềm chế được cứ đi thẳng, ngay cả cậu cũng không biết khi nào thì dừng lại, lúc nào có thể rời khỏi nơi này! Đi nhanh chuyển thành chạy, cảm giác áp bức khiến cậu không cách nào dừng lại.
Cậu hoảng sợ, luống cuống. Sự sợ hãi thực sự không phải sự xuất hiện trước mặt mà là những thứ không rõ ẩn núp phía sau.
Dường như cầu thang đi mãi không chấm dứt, tòa nhà này tưởng như có vô số tầng. Cậu chạy từng tầng từng tầng, lại không phát hiện tầng cuối. Khi cậu từ tầng trên trực tiếp nhảy xuống tầng dưới, cậu nghĩ sẽ bị trật hay gãy chân gì đó, nhưng không có, chỉ là toàn thân không còn sức. Nhưng cậu vẫn không dừng lại, cậu lại nhảy, từ phía trên nhảy xuống phía dưới, cứ lặp đi lặp lại như thế nhưng cũng không thể tìm thấy đường nào có ánh sáng.
Cậu không cảm thấy mệt mỏi, không khát, không đói, thậm chí Liên Thanh không có mục tiêu gì. Khi lại nhảy lần nữa, cậu nắm chặt tay vịn, đứng tại chỗ. Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, cậu không đi xuống tầng kế tiếp mà xoay người trở lại chỗ cửa kính ban đầu.
Tất cả các tầng lầu đều giống nhau, không có chút khác biệt. Cậu nghĩ, phải làm sao đây? Giải quyết như thế nào?! Ngay đúng lúc này, cậu mơ hồ nghe được âm thanh, giống như tiếng khóc...
Không lớn, thậm chí là đứt quãng. Cậu sợ, nhưng bước chân vẫn di chuyển được chứ không bị khống chế. Cậu đứng trước cầu thang nhìn về phía dưới. Đó là một căn phòng nhỏ, nhỏ vô cùng, chỉ có thể chứa một người, nếu như bên trong có cái bồn cầu thì nói nó là phòng vệ sinh riêng cũng không đủ.
Liên Thanh không biết tại sao cậu có thể nhìn thấy cái phòng kia, mà khi cậu thấy vật bên trong, cậu kinh ngạc đến không nói nên lời, nhưng khác thường ở chỗ cậu không hề sợ hãi.
Căn bản không phải là người, Liên Thanh biết rõ đó là một con quỷ! Toàn thân bị lột sạch sẽ, máu thịt đầm đìa, thậm chí không có cả tóc và chân mày. Cô ta đứng trong căn phòng nhỏ, lúc khóc lúc cười, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói mấy câu. Cô ta không hề bị thương, dường như Liên Thanh không sợ cô ta.
Cô ta nghi hoặc, thậm chí ý thức không rõ, dưới chân cô ta đều là máu không ngừng chảy từ trên người xuống, dường như vĩnh viễn chảy không hết.
Cô ta khóc lóc ầm ĩ, nhỏ giọng nói: "Tóc tôi đâu? Tóc tôi!" Vừa nói vừa di chuyển, đi ra khỏi căn phòng chật hẹp, nơi nào cô ta đi qua đều bê bết máu.
Liên Thanh đột nhiên mở miệng: "Cô không nên đi ra ngoài, cứ đợi ở bên trong đi!"
Lời vừa dứt, Liên Thanh sợ ngây người. Tại sao cậu phải nói vậy? Tại sao cậu phải nói chuyện với một con quỷ? Hơn nữa còn muốn đối phương tồn tại! Cái này không bình thường, đây căn bản không phải là cậu!
Cô ta không chịu trở về, thậm chí không ngẩng đầu, chỉ trả lời Liên Thanh rất bình thường: "Tôi không thấy tóc, cậu giúp tôi tìm tóc đi, tôi rất thích tóc của tôi."
Liên Thanh lo lắng nhìn cô ta không dời mắt, nhưng trong lòng có chút không chịu được. Thật phiền phức, cô ta lại không nghe lời, thậm chí có cảm giác cô ta đi loạn làm dơ sàn nhà vậy!
Liên Thanh không biết mình thế nào, cậu nghĩ nhất định là mình điên rồi! Nếu không tại sao có ý nghĩ đáng sợ như thế?! Cậu hơi động, vội vã chạy xuống lầu thí nghiệm. Khi cậu đứng dưới ánh mặt trời mới giật mình, cậu đã ra ngoài được rồi!
Khi cậu chuyển tầm mắt, phát hiện rất nhiều dây cảnh giới của cảnh sát ở chỗ này, không ít người vây xem, nhỏ giọng bình luận. Liên Thanh thấy một người trong đó, rõ ràng là không quen nhưng vẫn tiến đến hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cảnh sát nhìn cậu, tiếp tục ghi chép: "Còn có thể xảy ra chuyện gì, không phải có người chết sao? Tôi nói này, tại sao cậu ở chỗ này? Còn không đi sang đó lấy chứng cứ đi?"
Liên Thanh mở to mắt: "Có lầm không đấy? Anh là cảnh sát, muốn tìm chứng cứ kêu tôi đi làm gì?
Anh cảnh sát kia cười ha hả, vỗ vai cậu: "Chúng ta có giao tình gì chứ? Tôi muốn đi ăn cơm, cậu đi lấy đi." Nói xong không đợi Liên Thanh phản ứng đã bỏ đi.
Liên Thanh bất đắc dĩ thở dài, hơi sợ nhưng vẫn đứng dậy đi sang cạnh tòa nhà, vừa đi vừa huýt sáo. Cậu phát hiện có con mèo mun nhỏ đi theo, khẽ lẩm bẩm, đe dọa: "Đừng đi theo tao!"
Không ngờ con mèo nhỏ không sợ cậu, vẫn như cũ đi theo, rất linh hoạt, có lúc sẽ chạy lên trước mặt cậu. Trong lòng Liên Thanh càng ngày càng sợ, đi đến hành lang chỉ thấy một khoảng tối om. Cậu không dám vào tiếp bên trong, nhưng con mèo nhỏ giống như thúc giục cậu đi vào.
Liên Thanh kinh hoảng hét to: "Nếu đi thì tự mày đi đi!!" Nói xong xoay người điên cuồng chạy.
Cơ thể chợt nảy lên, đầu Liên Thanh đầy mồ hôi ngồi dậy, sắc mặt nhợt nhạt giống như quỷ, miệng cậu cứng ngắc, quay đầu thì nhìn thấy Trình Văn Xuyên đang lo lắng. Cậu chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, nhưng cố chịu đựng, nói: "Tôi nằm mơ."
"Đờ mờ, anh thì sướng rồi, còn thoải mái mà mơ với mộng, sắp hù chết ông rồi đây này!!" Trình Văn Xuyên bị dọa giật mình, không để ý đến lịch sự, cái gì cũng nói được.
Dường như Liên Thanh không để ý nói tiếp: "Tôi mơ thấy Đồng Dao."
Chính cậu cũng không biết người kia rốt cuộc là ai, nhưng lời đến bên miệng thì thốt ra cái tên Đồng Dao. Có lẽ trong lòng cậu đã xác định được người kia là Đồng Dao.
Trình Văn Xuyên thở dài, căn bản không muốn nghe Liên Thanh nói. Có lẽ nơi đó chỉ là trong mộng của Liên Thanh, nhưng mà Trình Văn Xuyên đã ở đây, đã cứu mạng cậu!
Cả người Liên Thanh ngơ ngác, đôi mắt thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì. Trình Văn xuyên cũng không mở miệng. Qua hồi lâu, dường như Liên Thanh bình tĩnh trở lại, chợt mở to hai mắt, nhìn xung quanh, hơi thở lạnh lẽo làm cậu khó chịu, muốn đứng lên nhưng lại phát hiện tay chân bị trói chặt. Chờ cậu cúi đầu xuống, trong lòng lộp bộp, quấn quanh người cậu không phải là thứ gì khác mà chính là vô số sợi tóc!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì...!" Liên Thanh nói xong mới nhớ đến chuyện xảy ra trong giấc mơ. Cậu nhìn xung quanh, có thể xác định chỗ này là bệnh viện! Bọn họ chưa hề ra ngoài!
Lúc cậu mở tủ sắt có tên Đồng Dao nhưng bên trong không có gì cả! Tiếp theo cậu liền bị kéo đi, sau đó thì rơi vào giấc mơ quỷ quái. Vội vàng thoát khỏi mớ tóc, toàn thân nổi da gà.
Trình Văn Xuyên chắc chắn Liên Thanh bình thường mới nói: "Thật may là tôi đến kịp, nếu không mạng nhỏ này của anh cũng xong rồi!"
Hóa ra Trình Văn Xuyên vẫn không yên tâm về Liên Thanh, luôn theo dõi cậu, tuy không hiểu hết về Liên Thanh thì cũng có thể coi là hiểu được tâm chín phần. Nếu có Tạ Đình Ca thì Trình Văn Xuyên không cần lo lắng, nhưng hiện tại Tạ Đình Ca không có ở đây, nhất định Liên Thanh sẽ xảy ra vấn đề, nếu cậu không đi chọc những thứ đó thì cũng bị chúng quấn lấy.
Thể chất của Liên Thanh đặc biệt như vậy đấy, phiền phức giống như nam châm cứ dính lấy cậu. Vốn cậu không biết thi thể Đồng Dao bị chuyển đến bệnh viện này cho nên lúc đầu cũng không đuổi theo Liên Thanh. Là cậu sơ sót, chơi đùa với Chu Lễ vui quá nên quên mất, chờ cậu phát hiện có điều bất thường mới vội vàng chạy đến.
Kết quả phát hiện Liên Thanh bị gói thành cái bánh chưng, đáng tiếc bên ngoài không phải lá mà là tóc! Trình Văn Xuyên mặc dù không mắc hội chứng sợ lỗ* nhưng lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nhiều tóc như thế thì chỉ thấy muốn ói, đành phải cố nén xuống đi giúp cậu tháo ra, nhưng phát hiện những sợ tóc này bền chắc lạ thường, căn bản lấy tay bứt không đứt.
Mặc dù đạo hạnh Trình Văn Xuyên không cao, có điều mánh khóe này không làm khó được cậu. Quăng mấy lá bùa là có thể miễn cưỡng rạch ra một đường, giúp cho Liên Thanh không chết ngộp vì thiếu khí.
Trình Văn Xuyên nói xong, hỏi cậu: "Vừa rồi tôi có xem tủ sắt kia, bên trong trống rỗng, anh cũng thấy như thế phải không?"
Lúc này Liên Thanh mới nhớ đến chính sự, mơ hồ cảm thấy không được tốt, vội vàng kéo Trình Văn Xuyên. Bệnh viện này quá quỷ dị, bọn họ tuyệt đối không nên ở lâu. "Đi ra ngoài trước đã, có gì ra ngoài rồi nói."
Cậu nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn xung quanh. Nhất định tên kia vẫn còn ở đây, cậu không xác định có phải Đồng Dao không, nhưng đối phương có ý xấu, cậu sợ cậu và Trình Văn Xuyên không đối phó được.
Đương nhiên Trình Văn Xuyên biết lợi hại trong đó, thấy Liên Thanh khẩn trương như thế cũng không nói thêm lời nào nữa, chạy ra. Trình Văn Xuyên thành thạo hơn Liên Thanh, dẫn Liên Thanh quẹo mấy lần, hai người mới ra khỏi bệnh viện.
Liên Thanh nhìn bệnh viện bị phủ trong bóng tối, dưới ánh trăng, cậu cảm giác có một vài thứ rất sống động, đáng tiếc vẫn thiếu cái gì đó. Nhưng cậu cũng không biết rốt cuộc là thiếu cái gì.
Hai người đến nhà Liên Thanh, căn nhà vẫn yên tĩnh và trống rỗng như cũ. Trình Văn Xuyên nhìn xung quanh, mới nhớ lời Liên Thanh đã nói, anh ta đi là rời khỏi hay là biến mất)?
Trình Văn Xuyên chợt phát hiện Liên Thanh có vẻ đau khổ, cảm giác này không thể tóm gọn trong một câu nói hoặc một động tác, mà là ánh mắt, trong lúc lơ đãng sẽ khiến người khác hiểu được tình cảm của cậu. Trình Văn Xuyên nghĩ, có lẽ chỉ một ngày không thấy Chu Lễ, hẳn là cậu ta cũng sẽ giống như vậy, nhưng mà.... Cậu và Chu Lễ không giống như bọn Liên Thanh.
_________________________
Chú thích: Hội chứng sợ lỗ (trypophobia - nguyên văn: 密集恐惧症): là dạng bệnh tâm lý chưa được công nhận, đó là ta có cảm giác nổi da gà, cảm giác ghê rợn, ám ảnh, sợ hãi, buồn nôn, chóng mặt khi nhìn thấy hình ảnh có nhiều lỗ tròn hoặc nhóm các lỗ tròn, ví dụ như tổ ong, bát sen, lỗ đục trên thân cây, các hình xăm lỗ trên cơ thể người...
Giới nghiên cứu cho rằng nỗi sợ hãi này có thể do có sự tương đồng nào đó giữa các lỗ và hình ảnh động vật độc hại.
(Nguồn: KÊNH SINH VIÊN)
Còn theo định nghĩa của zh.wikipedia.org thì nó còn có là chứng sợ hãi những thứ quá dày đặc.