Edit: Bút Chì 0804Beta: Bỉ Ngạn HoaHình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!Trình Văn Xuyên từ trên giường ngồi dậy, xoa bả vai đau nhức, xương toàn thân muốn mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn Liên Thanh, ảo não mắng: "Cái thằng khốn đó tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu ta! Nếu không nhất định tôi sẽ đánh cho cậu ta tè ra quần!"
Liên Thanh kinh ngạc ngồi xuống, quan sát Trình Văn Xuyên: "Cậu xảy ra chuyện gì? Lúc trước tôi có điện cho cậu lại do Chu Lễ nhận, tôi đoán tình trạng của cậu không tốt nên hôm nay đến tìm cậu, không ngờ Đồng Dao lại ở đây, còn Chu Lễ thì không thấy đâu."
Cậu hỏi liên tiếp khiến Trình Văn Xuyên nghe xong bất đắc dĩ khoát tay, thở dài nói: "Đừng nói nữa, còn không phải do con hồ ly Ngô Mạnh kia sao, nhốt hồn phách tôi trong cơ thể, khiến tôi cứ như nằm mơ, căn bản vẫn chưa tỉnh.” Vừa nói vừa bóp bóp cổ, trên mặt đầy thống khổ.
Liên Thanh nén giọng, lại hỏi: "Chu Lễ đâu? Còn Đồng Dao sao lại ở nhà cậu?"
Trình Văn Xuyên nhíu nhíu mày, dường như không xác định, nghĩ nghĩ nói: "Đồng Dao trong nhà tôi?"
Thấy cậu ta lộ vẻ kinh ngạc, Liên Thanh có cảm giác □ □, thì ra căn bản người này không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng chỉ đang nằm mơ mà thôi! Hai tay cậu nắm lấy bả vai Trình Văn Xuyên, vô cùng trịnh trọng bắt đầu giải thích: "Hiện tại tôi sẽ nói với cậu, cậu nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần thôi đấy!"
Trình Văn Xuyên nhìn Liên Thanh cũng mang theo mệt mỏi: "Anh nói đi!"
Liên Thanh kể tỉ mỉ lại toàn bộ sự việc cho Trình Văn Xuyên nghe, một chữ cũng không sót, mỗi một chi tiết đều vô cùng rõ ràng, ánh mắt làm cho người ta không thể phân tâm. Vốn đầu Trình Văn Xuyên rất đau, hồn phách cũng hoàn toàn chưa tập trung lại vào cơ thể, trong quá trình này lại tụ hợp đầy đủ, cảm giác khó chịu cũng biến mất: "Chuyện là thế đấy, hiện tại tôi phải ra ngoài giúp Tạ Đình Ca, cơ thể hắn chưa khỏe hẳn, tôi không thể để hắn mạo hiểm lần nữa!"
Cậu nói như đinh chém sắt, đang chuẩn bị ra ngoài thì Trình Văn Xuyên kéo cánh tay cậu lại, cau mày, đôi mắt không chuyển động. Cậu ta đang tiêu hóa lời của Liên Thanh nói, phải nhanh chóng tìm được cách giải quyết tốt nhất trong thời gian nhắn nhất. Giống như Liên Thanh nói với cậu, hiện tại Đồng Dao cực kì khó đối phó, Tạ Đình Ca cũng không thể giải quyết cô ta trong một lần, vậy dù họ đi ra ngoài cũng chỉ là một miếng thịt béo bở mà thôi.
"Anh đợi một lát, để cho tôi nghĩ đã." Trình Văn Xuyên kéo tay Liên Thanh lại, cậu ta thì xuống giường, đi qua đi lại. Cậu ta nằm trên giường mấy ngày, toàn thân cứng ngắc, lúc này cũng nên vận động một chút.
"Có lẽ cách tốt nhất chính là chúng ta chờ ở đây." Trình Văn Xuyên biết mình nói như thế, nhất định Liên Thanh sẽ không đồng ý, nhưng đây là cách tốt nhất. "Tôi sợ chúng ta ra ngoài không những không giúp được Tạ Đình Ca mà còn làm vướng tay vướng chân của hắn."
Liên Thanh siết chặt tay: "Dĩ nhiên tôi biết, nhưng mà tôi không yên tâm!"
"Anh nghĩ lại xem, hắn cũng không giống ma quỷ, nếu như gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta, chúng ta không cần lo lắng cho tính mạng của hắn." Trình Văn Xuyên khoanh tay trước ngực, kỳ quái hỏi: "Chu Lễ không có ở đây sao?"
"Đúng vậy, lúc chúng tôi đến thì không thấy anh ta, tôi cũng thấy lạ." Liên Thanh trả lời, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trình Văn Xuyên mím môi, nghĩ nghĩ nói: "Anh ta phải ở đây mới đúng."
Trong phòng rơi vào im lặng Liên Thanh muốn đến bên cạnh Tạ Đình Ca. Trình Văn Xuyên cũng không khá hơn chút nào, cậu cũng có thể coi là hiểu khá rõ Chu Lễ, sao người kia lại yên tâm bỏ cậu ta lại đây được, hay là lúc cậu ta đang hôn mê thì có tình huống bất ngờ? Bình thường chỉ có hai khả năng, một là có chuyện nguy hiểm, hai là gặp phải nguy hiểm! Cho nên... Trình Văn Xuyên ấn trán, thái độ cợt nhả bình thường đã không còn nữa.
Cuối cùng Trình Văn Xuyên ngồi xuống, ngón tay sờ xung quanh, cho thấy trong lòng cậu ta đang bất an: "Theo như tình hình hiện nay, Chu Lễ phải cùng với Tạ Đình Ca đối phó với thứ bên ngoài mới đúng."
Liên Thanh nhìn cậu ta: "Tôi không hiểu tại sao Đồng Dao lại biết mà đến tìm cậu?"
Trình Văn Xuyên bóp trán, hít một hơi: "Có lẽ là ở chỗ tôi có thứ cô ta muốn, dù sao cô ta cũng chưa gặp tôi, muốn báo thù cũng không tìm tôi nhanh đến thế."
“Rầm! Rầm!”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng nhìn về phía cửa, lần trước Liên Thanh đã bị lừa một lần, hiện tại cũng không dám nhẹ dạ cả tin, cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ.
Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng: "Mở cửa nhanh, là ta."
Liên Thanh vội vàng đứng lên, nhìn Trình Văn Xuyên: "Đây là giọng nói của Tạ Đình Ca, anh ấy quay lại rồi, tôi đi mở cửa." Vừa nói vừa đứng lên muốn ra mở cửa.
Lúc này Trình Văn Xuyên bước vượt qua, kéo tay Liên Thanh, sắc mặt khó coi trừng cậu: "Đây không phải là Tạ Đình Ca! Nếu quả thật là hắn, hắn sẽ không gõ cửa mà sẽ trực tiếp đi vào!"
Tay Liên Thanh run rẩy, còn muốn cãi lại, lại nghe âm thanh bên ngoài: "Văn Xuyên, mau đến mở cửa, là chúng tôi, bên ngoài rất nguy hiểm, chúng tôi đều bị thương!"
Âm thanh này rõ ràng của Chu Lễ! Trình Văn Xuyên cũng ngây ngẩn, siết chặt tay, có thể thấy cậu ta đang đấu tranh tư tưởng. Liên Thanh lại chán nản ngã sang một bên, hơi cười khổ nói: "Đều là giả cả, cậu nói đúng đấy, Tạ Đình Ca sẽ không gõ cửa, hơn nữa lúc đi còn nói với tôi, cho dù có ai gõ cửa cũng không được mở." Vừa nói vừa nhìn Trình Văn Xuyên: "Chu Lễ sẽ không gọi cậu là Văn Xuyên, phải không?"
Trình Văn Xuyên nhìn cậu, gật đầu: "Đúng! Anh ấy sẽ không gọi tôi như thế."
Khẳng định xong, cậu ta ngồi kế bên Liên Thanh. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên, âm thanh của Chu Lễ và Tạ Đình Ca thay nhau xuất hiện, đây là một loại mê hoặc, chỉ sau khi biết được thì thấy cực kì buồn cười.
Hai người an tĩnh ngồi đó, bên tai vang lên tiếng đập cửa liên tiếp, lại bất ngờ tỉnh táo lại. Cái gọi là tâm bị loạn, lúc này bọn họ mới nhớ đến biện pháp này.
Mặc dù Trình Văn Xuyên là một tên gà mờ nhưng cũng có học đạo thuật, đầu óc xoay chuyển: "Tạ Đình Ca từng nói với anh đến sáng sẽ không sao, nếu chúng ta không giúp được bọn họ thì không bằng suy nghĩ lại sự việc một cách rành mạch xem sao."
"Được!" Liên Thanh gật đầu, liếc: "Cậu nói trước đi."
"Nói về Ngô Mạnh trước. Ngô Mạnh chết chính xác là ba ngày trước, việc này pháp y đã khẳng định chắc chắn, nói cách khác thời gian Ngô Mạnh chết là sau Trương Nhị một ngày! Cậu ta đã chết nhưng cậu bạn cùng phòng cậu ta lại nói, mỗi đêm đều nghe Ngô Mạnh kêu bậy kêu bạ, ngay cả cậu bạn cạnh phòng cậu ta cũng nói trong mấy ngày đó, tinh thần Ngô Mạnh khá hoảng loạn.
Liên Thanh nhớ lại, quả thật là như thế, nếu như có người giả Ngô Mạnh thì mọi việc đều thỏa đáng, nhưng cậu ta lại chết sớm hơn thì chuyện này lại có mâu thuẫn.
Trình Văn Xuyên lấy quyển sổ ra, viết lại các tiền đề then chốt: "Vậy anh đoán xem, bọn họ được cái gì?"
Cậu ta nói xong, Liên Thanh cười: "Chính cậu nói đó, cậu ta chết rồi thì có Ngô Mạnh giả chiếm thân thể cậu ta để sử dụng, đương nhiên là do Ngô Mạnh giả làm, kêu to, tinh thần không bình thường là do gã giả bộ."
"Anh nói không sai, nhưng cũng không đúng!" Trình Văn Xuyên chỉ ra, “Anh xem đây này. Tiểu hồ ly rõ ràng là lừa chúng ta, gã mượn thi thể của Ngô Mạnh để ẩn núp, mục đích chủ yếu là để giấu đi mùi hương trên người gã, tránh để kẻ kia bắt được, nhưng căn bản thì gã không giấu được mùi hương của mình, ngày đó anh cũng ngửi thấy trên người gã rồi đó, đây cũng là nguyên nhân khiến gã bị bắt."
Sau khi Liên Thanh nghe xong, cẩn thận nghĩ, đúng là cậu có cảm giác mùi hương trên người Ngô Mạnh rất lạ, nhưng vừa nhớ lại, cậu bừng tỉnh: "Hóa ra đó là mùi hương trên người hồ ly."
Trình Văn Xuyên gõ lên đầu cậu, nói tiếp: "Nói như thế, lời của tiểu hồ ly chỉ là lừa anh thôi, chúng ta đã quên mất lời hồ ly cũng như quỷ không thể tin, miệng lưỡi trơn tru lắm. Theo phán đoán của tôi, Ngô Mạnh đã chết vào những ngày đó, nhưng cậu ta lại không biết là cậu ta đã chết!"
"Là sao?" Liên Thanh chú ý lắng nghe, càng lúc càng cảm thấy đây là một bí ẩn khó giải, hơn nữa còn phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều.
Trình Văn Xuyên sờ cằm: "Anh nghĩ coi, so với chúng ta thì cậu bạn cùng phòng với Ngô Mạnh sẽ hiểu cậu ta hơn, nếu như cậu ta có biểu hiện gì lạ khác ngày thường thì đã sớm bị phát hiện chứ. Nhưng ngày đó chúng ta đến tìm Ngô Mạnh, bạn cùng phòng của cậu ta có biểu hiện rất bình thường, có thể thấy ngày thường Ngô Mạnh rất nhát gan, cho nên bạn cậu ta mới thấy cậu ta bình thường."
"Nói tiếp đi."
"Ngô Mạnh đã chết từ lâu, nhưng chính cậu ta không biết, hồn phách vẫn còn đang sợ hãi không kiềm chế được, vậy thì Đồng Dao tìm cái gì? Là tìm linh hồn của Ngô Mạnh!" Trình Văn Xuyên dùng sức ghi vào quyển sổ.
Trong nháy mắt, Liên Thanh như hiểu được gì đó: "Ý cậu là ngày đó chúng ta chiêu hồn phách của Trương Nhị, Đồng Dao vẫn luôn đứng trong bóng tối theo dõi chúng ta, kết quả nhìn thấy Ngô Mạnh ở cùng chỗ chúng ta, cho nên cô ta mới đuổi theo đến nhà cậu! Nhưng mà việc này có mâu thuẫn, rõ ràng Ngô Mạnh đến nhà tôi mà!"
Sắc mặt Trình Văn Xuyên tối tăm nhìn Liên Thanh: "Anh sai rồi! Đi theo anh chính là bản thể hồ ly tinh, vào ngày hôm đó thi thể của Ngô Mạnh đã bị cảnh sát đem đi, người chúng ta nhìn thấy lúc đó không phải là Ngô Mạnh, mà là tiểu hồ ly biến thành Ngô Mạnh, cho nên Đồng Dao không phân biệt được người nào là Ngô Mạnh. Sau đó cô ta lại không thấy tiểu hồ ly, nghĩ là gã vào nhà tôi nên đi theo tôi về nhà luôn!"
Chuỗi suy luận này khá hợp lý, làm cho mọi mâu thuẫn trước đó được giải thích rõ ràng. Nếu như đây là sự thật thì Đồng Dao muốn tìm hồn phách của Ngô Mạnh, vậy hồn của cậu ta đang ở đâu?
Trình Văn Xuyên nâng cằm, hít một hơi thật sâu, tỉnh táo nói: "Tiểu hồ ly nói với anh muốn phá thuật hàng đầu cần phải giết vật dẫn đúng không? Gã nói đúng đấy, nhưng rốt cuộc vật dẫn cô ta dùng là cái gì?"
Liên Thanh lắc đầu: "Vật dẫn là thứ quan trọng nhất trong thuật hàng đầu, chắc đặc biệt khó tìm, hơn nữa nếu là vật liệu có đặc tính âm thì càng khó hơn."
Trong thuật hàng đầu, dù là nuôi tiểu quỷ hay làm phép cũng không thể thiếu vật âm, vật âm cũng được chia ra rất nhiều loại, như thi thể, móng tay phụ nữ, tóc của người lớn hay trẻ con đều có thể lấy sử dụng.
Trình Văn Xuyên vỗ mạnh đầu, vô cùng ảo não nhắm mắt lại. Liên Thanh bị cậu dọa sợ: "Cậu làm sao vậy?"
"Tôi biết cô ta cùng cái gì làm vật dẫn rồi." Trình Văn Xuyên bỏ tay xuống, nói chắc chắn.
"Là cái gì?"
Trình Văn Xuyên nhìn cậu, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Là da trên người cô ta!"
_________________________________
Tác giả muốn nói: Tiểu kịch trường:
Nói đến Ngô Mạnh, từ lúc thấy Tạ Đình Ca thì bị hắn hấp dẫn, hôm đó gã chạy trốn rồi biến thành Ngô Mạnh đến nhà Liên Thanh, nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của Tạ Đình Ca, Liên Thanh nhìn mà tức giận, coi Tạ Đình Ca như khúc gỗ cho mình chấm mút, cuối cùng Liên Thanh đi đến bên cạnh Tạ Đình Ca, dựa đầu vào cổ hắn hít sâu một cái.
Ngô Mạnh ưỡn ẹo: "Thì ra đây chính là mùi của đàn ông..."
Liên Thanh xúc động: "Hóa ra đây chính là hương vị của hồ ly tinh."